Vương Gia Lạnh Lùng Chỉ Sủng Vương Phi Bị Bỏ

Chương 67

Dọc đường đều phiền muộn, càng đến gần Mị cung, phiền muộn tận đáy lòng kia càng nghiêm trọng!

Sáng sớm ánh ban mai chiếu rọi toàn bộ hoàng cung to lớn, có vẻ thanh lịch mà khí phách, nhưng Tiếu Tuyết lại cảm thấy đó là phù hoa giả dối bên ngoài.

Trong lòng không ngừng vang lên câu nói của Nguyệt phi tại Nguyệt am "… nếu có cơ hội vẫn nên rời khỏi nơi đó, bình yên sống cuộc sống của người thường thì tốt hơn." Ừ, cuộc sống bình thản mới là điều Tiếu Tuyết hướng tới, nhưng Liệt Hạo dù sao cũng là Vương gia Liệt Quốc, liệu hắn có thể vì nàng mà bỏ hết thân phận tôn quý này sao? Còn có Thái Hậu? Nàng sẽ đồng ý sao?

Nghĩ đến đây lòng Tiếu Tuyết rối rắm không chịu nổi.

"A… tiểu thư, cứu mạng…" tiếng vang ngắt đi yên tĩnh sáng sớm.

"Xin lỗi, Tình nhi cô nương, lệnh của Vương gia không dám vi phạm, chỉ có thể trách nàng hầu hạ Mị Vương phi không tốt, dám đem Vương phi lạc mất, không lấy mạng nàng tại chỗ, xem như Vương gia còn nhân từ." Thái giám dụng hình với Tình nhi đang suy yếu nói.

"A… không cần… a… " Tình nhi tê tâm liệt phế hét lên, trượng hình từng phát từng phát đánh vào người, cực kì thống khổ!

Tiếu Tuyết bước vào Mị cung liền nghe thấy, tiếng la quen thuộc, tê tâm liệt phế!

Đột nhiên vọt vào trong cung,

"Tình nhi!" Mắt thấy Tiếu Tuyết Tình nhi bị trói, cột vào trên ghế dài, mặt hướng xuống, trên mông huyết nhục mơ hồ, chạm đến tận mạch máu!

"Dừng tay. Mau dừng tay…." Tiếu Tuyết chạy như điên tới, đoạt được đình trượng (gậy dùng để đánh ngài, làm bằng gỗ sơn màu nâu hoặc đen, ai coi phim Bao Công hay mấy phim xử án là thấy) của thái giám, trợn mắt nhìn về phía công công dang dụng hình.

Bất chấp nguyên do gì, ngồi xổm xuống, nhìn Tình nhi đang đau đớn hấp hối, ngực nàng liền đau xót, lệ đọng trên khoé mắt.

"Tình nhi, đều tại tỷ không tốt, là tỷ không tốt, hu hu hu… nếu muội có chuyện gì, tỷ nhất định sẽ không tha thứ cho chính mình!"

Tiếu Tuyết không ngừng khóc, tay nhịn không được xoa cái mông huyết nhục mơ hồ kia, nhất thời đôi tay liền dính đầy máu tươi.

Thái giám đứng một bên nhìn thấy Tiếu Tuyết, kích động lại sợ hãi, vì việc này Vương gia đã trừng phạt bất luận kẻ nào, nhưng giờ Vương phi đã trở lại, mạng của nha đầu Tình nhi này còn được nửa, vậy… thái giám yên lặng rời khỏi, hướng thái giám bên cạnh dùng ánh mắt cảnh cáo, trăm ngàn lần đều phải giữ Vương phi lại, còn hắn xoay người hướng Vương gia cầu cứu.

Liệt Hạo nghe tin liền chạy đến.

Nhìn thấy một màn Tiếu Tuyết đang khóc, ôm Tình nhi trên người không ngừng xin lỗi, khóc hồng cả hai mắt, mặt trắng bệch.

Liệt Hạo đến bên người Tiếu Tuyết nâng Tiếu Tuyết ôm vào ngực "Tuyết nhi, đêm qua nàng đi đâu vậy? Bổn vương cứ nghĩ…" Trên mặt Liệt Hạo đau đớn, nhìn thấy Tiếu Tuyết bình yên xuất hiện trước mắt thì loại đau đớn mới chậm rãi biến mất.

"Mau, truyền Thái Y, Tình nhi không thể có chuyện gì, mau lên!" Tiếu Tuyết vội vàng, đôi mắt nóng nảy nhìn Liệt Hạo.

"Truyền Thái Y!" Tầm mắt Liệt Hạo không hề rời khỏi Tiếu Tuyết, thái giám nhận được mệnh lệnh, vẻ mặt đều thực ngưng trọng vội vàng rời đi.

Một phen bận rộn, Thái Y chẩn đoán xác thực Tình nhi không có gặp nguy hiểm, trước cặp mắt sắc nhọn của Liệt Hạo, Thái Y đều nơm nớp lo sợ, rất sợ chọc giận núi lửa không biết khi nào phun trào này.

Lúc sắc mặt Tiếu Tuyết lộ ra vui mừng, Thái Y nhẹ nhàng thở ra. Mạng đã được bảo vệ, Mị Vương phi thật sự là không giống bình thường, quả thực chính là người khống chế hỉ nộ ái ố của Vương gia, chỉ cần Mị Vương phi cao hứng, hắn liền cao hứng, Mị Vương phi cau mày, bao nhiêu thái giám, cung nữ đều gặp tai ương, nhìn nha hoàn trên giường này liền biết, hơn nữa đây còn là nha hoàn bên ngài Mị Vương phi, liền có thể suy ra.

Qua việc này rất nhiều người càng biết thà tình nguyện đắc tội Hạo Vương, cũng trăm ngàn chớ chọc Mị Vương phi mất hứng.

Mấy ngày nay Tiếu Tuyết vẫn luôn ở bên Tình nhi, nói với cung nữ phụ trách chăm sóc, muốn đích thân chiếu cố, chuyện đó khiến nhiều cung nữ, thái giám hâm mộ Mị cung, tin tức một khi truyền ra, có thể nghĩ đến kết cục.

Nhưng chuyện này cũng chọc giận Liệt Hạo, ba ngày nay Liệt Hạo vẫn ở cùng Tiếu Tuyết, nhìn Tiếu Tuyết đối với Tình nhi cực kì chiếu cố, trong lòng ghen tuông quay cuồng, chính là ẩn nhẫn không dám phát tác, vì lo lắng cho Tiếu Tuyết mà đem tức giận đổ vào người Tình nhi, tất nhiên là không hối hận, đối với mình dù sao cũng chỉ là một nô tì, nhưng cũng chính vì thế mà Tiếu Tuyết giận mình, một mạch chính là ba ngày, ba ngày nha, mỗi ngày hắn đều dùng lời ngon tiếng ngọt, với Tiếu Tuyết lại là châm chọc khiêu khích, có khi cũng không biết hiện tại mình có còn là Hao Vương lạnh lùng, thị huyết hay không nữa.

Lúc này Tiếu Tuyết vừa mới chăm sóc cho Tình nhi xong, liền đi ra ngoài, muốn hít thở, Tình nhi cũng đã có thể xuống giường, cũng có thể độc lập bước đi vài bước, sắc mặt cũng tốt rất nhiều, đều là do dược liệu trân quý trong hoàng cung, đối với việc này Tiếu Tuyết cũng yên tâm bớt, bất quá tâm tình Tiếu Tuyết vẫn là thật không tốt. Bởi vì Hạo Vương tàn nhẫn thị huyết, mặc dù là bởi vì chính mình, nhưng lại càng không nên đem lửa giận phát tiết đến trên người Tình nhi.

"Ái phi, nàng còn muốn tức giận bổn vương tới khi nào?" Liệt Hạo buồn bực nhìn khoé miệng Tiếu Tuyết nhếch nhẹ, toả sáng dưới ánh mặt trời, càng kiều diễm động lòng người!

Tiếu Tuyết không nói một câu! Tiếp tục động tác hít thở không khí.

"Được, Tuyết nhi nàng không để ý tới bổn vương đúng không, vậy bổn vương cũng không để ý mạng nha đầu kia, hiện tại bổn vương để cho các ngự y ngừng dược!"

"Không cần." Tiếu Tuyết kinh hô ra tiếng.

"Nàng cuối cùng cũng nói chuyện với bổn vương?" Liệt Hạo buồn cười nhìn người trước mắt.

"Hừ! Về sau nếu còn có chuyện tương tự, thiếp nhất định sẽ không tha thứ cho chàng." Ánh mắt Tiếu Tuyết loé lên, kiên định nhìn Liệt Hạo.

"Vậy nàng đáp ứng bổn vương sẽ không rời khỏi bổn vương nữa." Liệt Hạo trong lòng luôn có loại bất an, cái loại bất an này không nói rõ tại sao, luôn nghĩ Tiếu Tuyết phải rời khỏi chính mình, có khi đêm khuya nằm mơ, đều toát một thân mồ hôi lạnh!

"Không cần theo thiếp nói điều kiện, cho dù thiếp về sau có chuyện gì, cũng không nên giận chó đánh mèo trút lên hạ nhân. Đó là chuyện của chúng ta, nếu thiếp có cái gì bất trắc, hoặc là cái gì khác, đó là chàng không có năng lực bảo vệ thiếp, chàng nào có thể nào trách tội người khác như vậy chứ?" Tiếu Tuyết bốc đồng nói.

"Không cần, nàng đáp ứng bổn vương không rời khỏi bổn vương, nếu bổn vương không ở đây, bọn họ cũng không thể chiếu cố tốt nàng, vậy lưu lại bọn họ còn có công dụng gì, bổn vương không cần phế vật!" Ánh mắt Liệt Hạo nổi lên tàn nhẫn.

"Bọn họ cũng là do cha mẹ sinh ra, chính là vì hoàn cảnh mà trở thành hạ nhân, nhưng cũng không phải do bọn họ sai, vì sao còn muốn bọn họ hứng chịu loại tai nạn này đây. Thiếp không hy vọng cuộc sống của mình tràn ngập máu tanh. Chàng nên biết điều đó mới đứng chứ?" Tiếu Tuyết như một chú chim nhỏ dựa vào lòng Liệt Hạo, làm cho lòng Liệt Hạo nháy mắt bị hạnh phúc tràn đầy bao lấy.

"Bổn vương nhất định đáp ứng nàng, không có máu tanh, bất quá nàng cũng phải sống tốt, bằng không bổn vương nhất định không buông tha cho người dám thương tổn thân thể nàng." Giọng nói bình tĩnh, nhưng trong giọng nói sắc lạnh cùng tàn nhẫn cũng là chân thật đến đáng tin!
Bình Luận (0)
Comment