Tô Cảnh Lương đưa lưng về phía cửa sổ đứng.
Trong tay bưng một ly trà, một đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm người mình tin tưởng phái đi, A Bố.
“ Tình hình như thế nào?”
Đôi mắt A Bố hấp háy một chút, rồi sau đó, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Hồi Thái tử, Vương phi hôm qua xuất hiện ở Diệp Thành, hiện tại đã phái người theo dõi, không có ý chỉ của người, thần không dám quấy rầy nàng.”
“Rất tốt!” Ngón tay Tô Cảnh Lương dừng một chút, tiếp theo nhàn nhạt cười cười, còn nói thêm: “Bảo vệ tốt nàng…… Chú ý, đừng cho bất cứ kẻ nào phát hiện hành tung của các ngươi, nghĩ hết mọi cách, ngăn cản Vương gia phái người đi tìm kiếm.”
“Rõ, Thái tử!”
A Bố gật gật đầu.
Tô Cảnh Lương cong môi cười, đáy mắt mang theo vài phần nhu tình.
“Nàng đến đó thế nào?”
“Rất tốt, Vương phi nương nương đến đó thật sự không tồi.”
“Ừ.” Tim Tô Cảnh Lương đột nhiên yên tĩnh, đi đến đó tốt là được, cho dù là ở nơi đâu, chỉ cần nàng tốt thì nơi đó cũng tốt!
Nếu trốn như vậy thì chứng minh rằng, nàng không thích Tô Cẩm Lý!
Không muốn gả cho Tô Cẩm Lý!
Nếu không thích, nếu không muốn, như vậy hắn sẽ giữ được nàng.
“Đến đó tốt là được.”
Nói xong, Tô Cảnh Lương phất phất tay: “A Bố, ngươi lui ra đi.”
“Rõ!”
Tô Sơ Tâm che miệng.
Hơi hơi hé miệng, lại không nói ra được bất cứ lời nào.
Cõi lòng tan nát, vỡ thành mảnh vụn.
Tô Cảnh Lương của nàng, Thái tử ca ca của nàng, đang giấu nàng tìm kiếm nữ tử kia.
Hơn nữa, còn ấm áp bảo vệ nữ tử kia như vậy.
Vì sao?
Chẳng lẽ, hắn thật sự thích nữ nhân kia sao?
Tay Tô Sơ Tâm nắm chặt!
Sẽ không, sẽ không!
Tô Cảnh Lương là của nàng!
Chỉ có thể là của nàng!
Không có bất cứ kẻ nào, có thể cướp từ tay của nàng đi!
Trong ánh mắt của nữ tử, hơi hơi thoáng hiện một tia độc ác