"Nếu là chờ đến chạng vạng, nó không đi, bổn cung liền tới đây!"
Vung tay áo thật mạnh, Vương phi nương nương Tuyết Y nhanh chóng lên xe ngựa rời đi. Đêm khuya. Khi Dương Xuyến Xuyến vừa muốn nằm xuống ngủ cửa phòng đột nhiên bị đá mạnh ra. Nàng hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn về phía cửa, là Tô Cẩm Lí, đáy mắt vô cùng tức giận, trừng mắt nhìn Dương Xuyến Xuyến. "Vương gia..." Dương Xuyến Xuyến còn chưa nói xong, Tô Cẩm Lí đi nhanh tới, bóp cằm khiến nàng không nói được. Ánh mắt hắn như muốn xé nàng thành từng mảnh. Nữ nhân này lại có thể trong ngoài khác nhau. Rõ ràng trước đó vài ngày còn nói với Tiểu Bích nàng không yêu hắn, kẻ bại trận là ai còn chưa biết. Giọng nói kiên định như vậy, rõ ràng là khinh thường hắn. Hôm nay ngược lại là sao chứ? Buổi chiều hắn vừa quay trở lại Vương phủ đã bị Trương quản gia thúc giục tiến cung. Hắn còn tưởng có chuyện lớn nên vội vàng tiến cung. Kết quả lại bị Mẫu phi mắng té tát. Mắng hắn vô pháp vô thiên, không biết thu liễm, giờ còn quậy phá, rốt cuộc phải như nào hắn mới có thể sống cho đúng mực. Thậm chí Mẫu phi còn dùng chiêu một khóc hai làm loạn đối phó hắn, rõ ràng đang ép hắn, cũng một mực cho rằng hắn ức hiếp Dương Xuyến Xuyến. Đè nén tức giận, nhẫn nại nghe Mẫu phi mắng, trở lại phủ mới biết thì ra giữa trưa Mẫu phi đã tới Vương phủ, còn cùng Dương Xuyến Xuyến nói chuyện rất lâu. Nói vậy, nhất định là nữ nhân này mách lẻo. Lại có thể không biết xấuhổ mà nói với Mẫu phi hắn không chạm vào nàng? Được... Vậy hôm nay hắn liền đáp ứng nàng, sau đó bỏ mặc nàng, xem nàng về sau còn dám khuya môi múa mép với Mẫu phi nữa không! Ngay lập tức, Tô Cẩm Lí nở nụ cười lạnh lùng châm chọc. Không chút tình cảm mở miệng: "Bổn vương chưa từng nghĩ tới chuyện động phòng với ngươi!" Trong giọng nói mang theo ghét bỏ, Dương Xuyến Xuyến hơi bất ngờ, vẫn chưa hiểu ý của Tô Cẩm Lí: "Có ý gì?" "Ý rất đơn giản, ta khinh thường với một nữ nhân lẳng lơ như ngươi!" Tâm Cẩm Lí không giấu diếm nói thẳng ra ý của mình.