Nàng chẳng muốn gì hết! Nàng quay lại,tất cả chỉ vì Dương gia! Đôi mắt Dương Xuyến Xuyến vẫn trong trẻo vô tội, mang theo một tia cầu xin nhìn Tô Cẩm Lí.
Ánh nến lập lòe chiếu vào càng thêm quyến rũ.
Tô Cẩm Lí cảm thấy bụng dưới nóng lên.
Giống như trước đây, thân thể hắn luôn bị nữ nhân này dụ dỗ, mỗi hành động lời nói hay ánh mắt đều giống như thần chú.
Lúc này có một thứ gì đó đánh tan lý trí của hắn, cảnh tượng hai người họ từng ôm chặt nhau cùng ngủ vào ban đêm lại hiện lên.
Hắn muốn, nàng lại đau đớn khiến lòng hắn đau theo...
Thà phải đi tắm nước lạnh cũng chịu buông tha nàng.
Hắn cho rằng hắn bá đạo với nàng, đều là trời cao chiếu cố.
Hắn cho rằng, nữ nhân này là mình động tâm với nàng.
Nhưng chưa từng nghĩ tới mình lại muốn lấy lòng nàng.
Khổ sở cực nhọc làm ra một chiếc trâm ngọc bích quý giá, như một đứa trẻ thích thú muốn nhìn thấy nụ cười của nàng.
Nhưng lại nghe được những câu nói lạnh lùng.
Đúng vậy, tâm cơ của nữ nhân này rất sâu...
Giống như nàng đã từng hấp dẫn sự chú ý của hắn, lại có thể câu dẫn Tô Cảnh Lương.
Tất cả đều là giả dối, chỉ hai người họ mới chân thật nhất.
Không kìm chế được, Tô Cẩm Lú muốn ôm nữ nhân trước mặt một cái.
Nhưng vừa đưa tay ra, đáy lòng lại vang lên một tiếng cảnh báo.
Tô Cẩm Lí! Không cần đụng vào nữ nhân này! Tô Cẩm Lí! Ngươi còn muốn giữ lấy chút tự trọng hay không! Sao có thể lặp đi lặp lại bị nữ nhân này dụ dỗ?! Tô Cẩm Lí, mau tỉnh táo lại, mau tỉnh táo lại! Trong đầu hắn không ngừng vang lên lời cảnh cáo.
Hắn chỉ muốn trả thù nàng! Mạnh mẽ chiếm lấy nàng, sau đó kiên quyết bỏ mặc nàng! Làm nàng không có điều gì để khua môi múa mép với Mẫu phi nữa! Phải quên đi thân thể nàng đã từng quyến rũ tâm trí hắn ra sao, quên đi cánh môi đầy dụ dỗ của nàng.
Tất cả đều phải quên hết! Không thể bị bề ngoài trong sáng thuần khiết của nữ nhân này lừa gạt! Nữ nhân trên đời này, gian trá đều có loại bộ dáng này!