Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Chương 2

Editor: nhungchuoi 

Trên một vùng trống trải có thể nhìn thấy nước mặt hồ xanh sâu thăm thẳm, màu nước với màu trời hòa vào nhau, giống như đã cắn nuốt tất cả dấu hiệu của sinh mạng, ngay cả hạt cát của nước bên cạnh cũng không cảm giác được hơi thở của ánh sáng mặt trời, mỗi một viên tản ra ánh sáng màu lam sâu thẳm. Trên mặt nước, có một cái cột chống đỡ, trong suốt long lanh như nước, không giống với nước chảy xuống từ thác nước.

Từ xa đến gần, một con chim Thanh Linh bay quanh quẩn quanh sắc trời màu xanh, rơi bịch xuống phía trên thác nước, thân thể khéo léo dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể bị bọt nước bao phủ.

"Ngươi lại đang chờ Chiến thần, nếu chín khúc sông này hoàn toàn khô cạn có lẽ ngươi cũng không có phản ứng gì đi, thân là Cửu Hà Thần Nữ, bởi vì không cai quản tốt, cẩn thận ta đi cáo trạng ngươi với Đế Tuấn!" Chim Thanh Linh phát ra giọng nói của một con không rõ trống mái, trong giọng nói chứa đầy sự bất mãn.

Phía sau cột nước, một cô gái mặc y phục màu trắng bạc đang ngồi chồm hỗm trên tòa sen cuồn cuộn tạo sóng, hai mắt nhìn về phương xa, trong ánh mắt là sự tha thiết không khó để nhận ra ở giữa một đám người.

Thân thể nhỏ bé của cô gái bị từng đợt bọt sóng trên tòa sen bao vây, chỉ có đôi chân ngọc ở dưới làn nước màu xanh hơi phát ra ánh sáng, cả người nàng đều bị vòng sáng bao vây, đây chính là thần nữ.

Hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phía trước, tâm tình của cô gái giống như rất tốt, không so đo với hắn, bất mãn nói: "Sống chết đều có số, sách cũng nói như thế, người chim như ngươi thì hiểu được cái gì chứ....."

"Không cho phép ngươi gọi ta là người chim!" Chim Thanh Linh giống như đang giận dữ, ánh sáng chợt lóe lên, một yêu nghiệt mỹ nam xuất hiện bên người cô gái, trố rách cả mắt ra nhìn chằm chằm cô gái.

"Hừ, bọn ngươi chỉ là đám kẻ phụ tình thôi! Chiến thần của ngươi đó hiện đã chiến thắng trở về, hơn nữa không phải là về một mình, hiện tại có lẽ đã sớm cùng nàng ta tình nồng mật ý, cũng chỉ có ngươi vẫn ngây ngốc ở đây chờ hắn...."

Lời của hắn còn chưa nói hết, đột nhiên cô gái bắn tới hắn ánh mắt sắc nhọn làm cho hắn sợ đến mức phải nuốt lại những lời định nói ra, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt màu xanh hổ phách kia đang dần dần đỏ lên, trong lòng hiểu rằng nàng đang chứng thực xem lời mình nói là thật hay giả.

Không đợi cho hắn có cảm giác hối hận khi mình lỡ miệng nói sai, ngay lập tức cảm giác được ở dưới chân mất đi lực chống đỡ, giương mắt nhìn lên, cô gái đã ngồi trên Thủy Long hướng về phía Cửu Trọng Thiên bay đi.

"Chỉ Tuyền!" Không còn kịp nữa, cảm thán tốc độ đáng sợ của người kia, hắn cũng nhanh chóng biến thành chim bay theo.

Không có bất kỳ sự ngăn cản nào, cô gái đi thẳng đến đài tiên dao trên Cửu Trọng Thiên, đang định đến điện Lăng Tiêu, thì nhìn thấy hai bóng người đang hướng phía mình đi tới.

Cô gái ngơ ngác nhìn nam tử tuấn lãng hào hoa không thay đổi chút nào, vẫn đang mặc khôi giáp do nàng tự tay làm, thần thái tuấn lãng, không người nào có thể sánh được.

Mà giờ khắc này, nam tử lại cười nói nhỏ nhẹ với cô gái đang rúc vào bên cạnh mình, đó chẳng phải là đặc quyền mà trước kia chỉ mình nàng mới có thể hưởng sao.

Nhìn hai người làm như không nhìn thấy mình, cứ như vậy đi thoáng qua bên người nàng, trong lòng nảy sinh một trận co rút, một nỗi chua xót đau đớn dâng lên ở ngực, hai mắt như đuốc nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người: "Uyên Cực! Ngươi đứng lại đó cho ta!"

Rốt cuộc thì hai người cũng quay người nhìn về phía nàng, nụ cười dịu dàng trên mặt nam tử đã sớm biến mất không thấy đâu, nhìn cô gái bằng ánh mắt lạnh lẽo dị thường: "Vị tiên hữu này, không biết là có chuyện gì?"

"Tiên hữu? Uyên, vì sao ngươi trở về không nói cho ta biết!" Trong lòng một lần nữa bị vẻ mặt lạnh lùng của hắn hung hăng đánh ra một roi, vẫn cố gắng giả bộ bình tĩnh, lạnh giọng chất vấn, cố gắng không nhìn vào cô gái bên cạnh hắn.

Nam tử cau đôi chân mày đẹp mắt: "Bổn thần và tiên hữu không quen biết, xin giữ tự trọng!" Cho rằng đây là cung nga tự đa tình, làm sao lại lớn mật chặn lại như thế, không nói lễ nghi, nếu không phải tu vi của nàng rất cao thì hắn cũng lười để ý tới.

"Làm sao lại không quen biết!" Cô gái kích động bước đến trước mặt hai người, "Lẽ nào ngươi đã quên ta rồi sao? Bởi vì có nữ nhân này bên cạnh, khiến chúng ta trở nên không quen biết?" Lý trí giờ đã hỏng mất, căm hận chỉ ngón tay vào nữ nhân trước mặt, mới phát hiện ra đây là Bắc Sơn Tuyết Nữ, mắt dường như đang bị thương, được che lại bằng dải lụa trắng, "Tuyết Cơ? Vì sao lại là ngươi?"

Đưa cô gái đang co rúm bên cạnh về phía sau cánh tay bảo vệ: "Nếu ngươi tiếp tục vô lễ, đừng trách Bổn thần vô tình!"

"Vô tình........Uyên, ngươi làm sao vậy? Vì sao lần này đại chiến trở về ngay cả ta ngươi cũng không nhận ra, ta là người yêu mến Tuyền Nhi a!" Sắp bị vẻ lạnh lùng của hắn làm tổn thương tan nát cõi lòng, cô gái chậm giọng nói.

"Đừng có nói bậy! Cô gái Bổn thần yêu mến chỉ có một mình Tuyết Nhi!" Vừa nói vừa nắm chặt tay, dịu dàng che chở vô hạn. Động tác nho nhỏ trong nháy mắt bị phóng đại lên, biến thành vô số mũi tên đâm thẳng vào tim cô gái.

Tuyết Cơ sợ hãi ngẩng đầu lên, dịu dàng nói: "Cửu Hà tỷ tỷ, đừng có chọc Uyên tức giận, hắn mới đánh giặc xong nên rất mệt mỏi."

Cửu Hà tỷ tỷ? Uyên? A! Nhanh như vậy đã gọi thân mật thế rồi, nhìn khuôn mặt vẫn thuần khiết xinh đẹp như cũ trước mặt, nàng lại cảm thấy từ trước tới giờ chưa từng quen biết, chẳng lẽ cái dáng vẻ hiểu chuyện khéo léo luôn đi theo mình trước kia chỉ là giả bộ thôi sao? Ánh mắt sau dải lụa trắng kia nhất định không tinh khiết được như vậy đi!

Không để ý tới cô gái vẫn còn đang ngẩn người, nam tử nhẹ nhàng ôm lấy Tuyết Cơ xoay người đi, nếu nữ nhân này còn dám quấn nữa, hắn không thể đảm bảo mình sẽ không giết nàng!

"Không cho phép đi!" Một tiếng quát trong trẻo lạnh lùng vang lên, một đường kiếm nước lạnh lẽo hướng về phía hai người bắn tới.

Nam tử nhẹ nhàng ôm lấy Tuyết Cơ tránh được một đòn, lông mày dựng lên, quay đầu căm tức nhìn đối phương, khẽ giơ cánh tay phải lên, trong tay bất ngờ xuất hiện một thanh Long Vân bảo kiếm, thẳng tắp chỉ về cô gái đối diện.

Trong mắt tràn đầy không dám tin, tròng mắt màu hổ phách như muốn vỡ ra, từng mảng da bị nứt ra, trong mắt dâng lên một tầng dày: "Không ngờ đến có một ngày Ngự Lũy Thần Kiếm lại chĩa vào ta, ha ha ha ha ha, ngươi đã không nghĩ ra, vậy để ta giúp ngươi suy nghĩ một chút."

Vừa nói xong liền đón lấy, trong tay cầm một thanh huyễn thủy kiếm, cùng với ngự lũy thần kiếm của hắn phát ra những âm thanh bén nhọn. Ngự Lũy Thần Kiếm co rúm lại, giống như né tránh không muốn ứng chiến, tròng mắt Uyên Cực khẽ động, Ngự Lũy Thần Kiếm cũng có lúc cự tuyệt ứng chiến, nhưng hắn không suy nghĩ nhiều, tiếp chiêu mà lên!

Mặc dù thụ động múa kiếm, nhưng hai con mắt của cô gái nhìn chằm chằm nam tử, lúc này hắn lạnh lùng và nghiêm túc, chiêu thức bén nhọn, hắn thực sự đem mình trở thành kẻ thù sao?

Tình cảnh quen thuộc như vậy diễn ra trước đây không lâu, trên mặt hai người còn mang theo nụ cười, là một đôi thần tiên quyến lữ múa kiếm, mà giờ khắc này, cũng là đao kiếm đối đầu nhau!

Di chuyển thân mình đến trước mặt hắn, hai kiếm cùng nhau song song, có thể nhìn thấy dấu răng mình lưu lại trên cổ tay hắn, dấu vết này vẫn còn ở đấy, nhưng quanh cảnh lần này là tạm biệt!

Không đúng, không phải là cái dạng này, Uyên làm sao có thể đối xử với nàng như vậy!

Đè nén kích động và đau đớn trong lòng: "Uyên, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?"

Uyên Cực lại thâm sâu nhíu mày một cái, chế trụ cảm giác đau lòng không giải thích được, cũng chậm rãi thu vũ khí lại, dừng lại chiêu thức trong tay, trong lòng hiểu ra nhất thời không thể đánh lại nữ nhân này.

Hai người đồng loạt thủ thế, bởi vì phản xung của mình mà nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước, lại thấy một bóng trắng vọt tới: "Không...........đừng.........đánh........"

Thân thể Tuyết Cơ chậm rãi ngã xuống, ngay giữa trước ngực là chuôi của thanh huyễn thủy kiếm, màu đỏ chói mắt từ trong bạch y của nàng thẩm thấu ra ngoài.

"Tuyết Nhi!" Uyên Cực vội vàng ôm lấy thân thể sắp rơi xuống mặt đất, giọng nói gấp gáp. Không chú ý đến trong góc có một luồng khói xanh đen.

Ngơ ngác nhìn một màn vừa phát sinh, cô gái giật mình: "Làm sao có thể, kiếm của ta không hướng về phía nàng....." Như thế nào mà nàng ta lại vừa vặn trúng một kiếm của mình?

"Chẳng lẽ tự nàng đụng vào ngươi sao?" Thanh âm nam tử trầm thấp, đáng sợ giống như giọng nói từ địa ngục.

"Ách!" Không đợi nàng mở miệng nói gì, ngực bị chấn động mạnh, nàng mở mắt khiếp sợ bi thương nhìn nam tử đối diện, căn bản quên mất phải chống đỡ, một cái tay của hắn còn duy trì tư thế ra chiêu, thời gian giống như đang dừng lại trong tức khắc, cô gái giống như một con diều đứt dây bị gió thổi đi, hai mắt thủy chung nhìn chằm chằm nam tử, chứa đựng vô tận phức tạp và đau đớn.

Nhìn cặp mắt màu hổ phách kia, trong long Uyên Cực không tự chủ co rút thật nhanh, dường như không khống chế được bản năng nhìn théo cặp mắt kia.

"Đinh!" Âm thanh thanh thúy kêu gọi sự chú ý của nam tử trở lại, khom người nhặt Thủy Châu băng ngọc dưới mặt đất lên, cái lạnh làm tay run lên, nháy mắt trong đầu nhảy ra vô số đoạn ngắn hình ảnh, là tiếng cười đùa vang vọng bên tai.

Ngươi nếu như còn đi theo phía sau im lặng không nói gì, ta sẽ, cho dù phải đi khắp chín con sông ta cũng sẽ tìm một binh tôm tướng cá để gả cho!

Uyên, ngươi biết không, nụ cười lúc ngươi thức dậy, ánh mắt màu vàng kim, giống như là một ngôi sao.

Ngươi không có chuyện gì mà vì sao lớn lên lại đẹp mắt như vậy, câu sạch tâm tư của tiểu cô nương nhà người ta, ngươi chẳng qua cũng là một người, ta không cho rằng ngươi ở trước mặt người khác lại đẹp mắt như vậy!

Cái dấu răng này cũng chính là ấn ký ta dành riêng cho ngươi, từ nay về sau, ngươi chỉ có thể là người của ta!

.............

Không phân biệt rõ đâu là tiếng chuông đâu là lời nói quanh quẩn bên tai, từ từ những đoạn ngắn đó càng ngày càng nhiều, thanh âm càng lúc càng lớn, hắn thống khổ ôm lấy đầu, con ngươi bỗng chốc mở to, phi thân đuổi theo hướng Chỉ Tuyền rơi xuống, có thể coi là nhanh như tia chớp nhưng cũng đã chậm, ở đó có một cô gái một thân màu trắng bạc giống như một đứa trẻ, thẳng tắp rơi xuống phía sau, đó là Tuyệt Tiên Dao Đài!

"Tuyền Nhi!" Uyên Cực gào lên một tiếng vang dội, chấn động bốn phía, tiếp theo đó một bóng dáng màu đen cũng theo đó rơi xuống.

Truyền thuyết viết rằng, rơi xuống Tuyệt Tiên Dao Đài phải chịu qua lửa trời thiêu đốt, luân hồi chuyển kiếp mới có thể trở về........
Bình Luận (0)
Comment