Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Chương 39

Trong lòng tất cả binh sĩ vô cùng nghi ngờ, tướng quân làm sao vậy, tiến quân vào vách núi, chẳng lẽ hắn không biết bên kia là núi đá sao?

Nhưng bọn hắn cứ trơ mắt nhìn thấy Mặc Kỳ Uyên bị vách núi cắn nuốt mà không thấy đâu, phút chốc đều sửng sốt, lập tức binh lính có hứng thú chia làm hai ngả, phân biệt hai hướng từ từ đi vào, rất nhanh liền đi qua vách núi, mọi người giống như vừa bước chân vào một thế giới vô cùng chân thật, nhất thời ý chí bùng lên, đại chiến với quân địch bắt đầu.

Đứng ở một ngọn núi xa có một bóng người màu xám, nhìn bố trí mai phục tỉ mỉ cứ như vậy bị phá, lông mày nhâng cao, khóe miệng khẽ cong đến một vòng cung thị huyết, xem ra trận chiến này quả có chút ý tứ.

Rất nhanh, ánh mắt Khâu Lệ Thương Kình bị một bóng dáng màu bạc hấp dẫn qua, bóng dáng nhẹ nhàng xuyên qua binh lính, bên cạnh hắn một đám binh lính Khâu Lệ ngã dưới kiếm của hắn, rất nhanh số binh lính Khâu Lệ bên cạnh hắn liền không còn lại mấy người.

"Mặc Kỳ Uyên?" Giọng nói hùng hậu, có lực, âm vực có chút trầm thấp, vậy mà lộ ra chút hưng phấn bên trong.

Cái tên này, hắn không chỉ được nghe thấy một lần, nghe nói lúc hắn rời cung đi học võ là lúc cái người tên Mặc Kỳ Uyên này đã làm phó tướng, hắn đánh bại 20 vạn quân Khâu Lệ, mà khi đó chỉ mới 13 tuổi.

Khi đó hắn không có ở đó, hiện giờ Khâu Lệ Thương Kình hắn đã ở đây thì thắng thua cũng không phải là quyết định của riêng hắn nữa rồi.

Nhìn bóng dáng màu bạc kia thoải mái dẹp tan nghìn quân, đột nhiên Khâu Lệ Thương Kình có chút hứng thú, muốn ganh đua với hắn. Hôm nay tuy rằng chỉ là một mở đầu nho nhỏ nhưng cũng đã cho Mặc Kỳ một chút thất bại đầu tiên.

Bóng đen lượn vòng, bóng dáng trên đỉnh núi rất nhanh đã biến mất không thấy tăm hơi.

Lúc này Mặc Kỳ Uyên đang tập trung dùng kiếm đảo qua trước mặt mấy người, đột nhiên cảm thấy phía sau có một lực lượng nguy hiểm đang tiến sát, vừa đúng lúc xoay người lại, trước mặt là một cây loan đao bổ xuống, khí thế mạnh mẽ khiến Mặc Kỳ Uyên hơi kinh ngạc, công phu người này không hề kém, vận khí vào lại thân kiếm, chuẩn bị toàn lực ứng chiến.

Hai người di chuyển về phía sau vài bước, Mặc Kỳ Uyên quyết định leo lên lưng ngựa, cùng hắn đối mặt nhìn nhau. Chỉ thấy người trước mặt mày kiếm mắt sói, trên người là trang phục thảo nguyên của Khâu Lệ, dáng người cao lớn, khôi ngô, vẻ mặt coi thường tất cả, toàn bộ hình tượng rắn rỏi của con người thảo nguyên đều được triển khai trên người hắn không bỏ sót điểm nào. Trong lòng Mặc Kỳ Uyên ngầm đánh giá, trong lòng cũng đã ngầm nhận ra đây là ai rồi.

Khâu Lệ Thương Kình cũng nhanh chóng đánh giá lại Mặc Kỳ Uyên một lần, hai người cứ nhìn nhau như thế rồi đồng thời xông về phía đối phương, đao kiếm ở giữa không trung giao tranh lẫn nhau, phát ra những âm thanh chói tai, kiếm khí ánh đao mãnh liệt khiến người xung quanh phải lùi xa đến một dặm.

Nhìn hai người như đang không động đậy, nhưng kì thực là đang đấu nội lực, nội lực mạnh mẽ được thể hiện qua đao kiếm bay lượn vòng bên trên, hai người nhìn nhau chằm chằm, trong ánh mắt lộ ra mơ hồ ý thưởng thức, không ngờ đến là có thể gặp được đối thủ xứng tầm.

Đao kiếm tách xa nhau ra, hai người bắt đầu di chuyển, chỉ trong nháy mắt, mấy trăm chiêu đã qua, không thể nhìn rõ động tác như thế nào, chỉ nghe thấy âm thanh đao kiếm va vào nhau vô cùng lợi hại, lại nhìn hướng về hai người đang đứng yên trên không trung đã về vị trí ban đầu từ lúc nào, giống như chưa từng tranh đấu với nhau.

"Mặc Kỳ Uyên, Bổn vương cực kỳ mong chờ trận chiến này với các ngươi, 5000 cung tiễn thủ này coi như là quà gặp mặt ta tặng cho các ngươi!" 

Nói xong một câu, bóng dáng màu xám xoay người đi, giống như những binh lính Khâu Lệ còn lại đối với hắn không có quan hệ gì, cứ khẳng khái tặng cho kẻ địch như vậy.

Trong lúc Khâu Lệ Thương Kình xoay người bay đi, một làn sương khói màu đen không lường trước bay thẳng tắp về hướng Mặc Kỳ Uyên.

Vốn dĩ nhìn thấy đối phương xoay người mà từ từ thu thế nên căn bản Mặc Kỳ Uyên không có cơ hội phản ứng, làn sương màu đen đó giống như tà linh dùng một tốc độ khủng bố đánh úp vào mặt hắn. Một tiếng kêu rên vang lên, trong nháy mắt làn sương màu đen nhanh chóng thâm nhập vào áo giáp bạc, thâm nhập vào máu thịt, Mặc Kỳ Uyên có cảm giác tất các mọi giác quan dường như tan rã, vừa đúng lúc vẫn còn ý thức, dùng nội lực bảo vệ tâm mạch, sau đó ngã thẳng tắp ra phía sau.

"Vương gia!" Người phía dưới đang xác thực lại tình hình nhìn thấy đột nhiên Mặc Kỳ Uyên ngã xuống, quát to một tiếng rồi đón lấy hắn.

Binh lính phía dưới nhìn thấy tướng quân bọn hắn bị hại, ngay lập tức muốn đồng loạt xông lên tiêu diệt tên tặc nhân Khâu Lệ kia dưới đao, mà bóng dáng màu xám kia thoải mái nhảy lên tránh thoát công kích của mọi người, xoay người nhìn thoáng qua Mặc Kỳ Uyên đã không còn ý thức, giữa trán màu đen hình như có nghi ngờ, phẫn uất, cuối cùng vẫn phi thân đi, trong khoảnh khắc đã không còn thấy đâu.

Đại quân Mặc Kỳ còn chưa bước vào trận chiến mà đã phải nhận một kích lớn, mà bản thân người lãnh binh Dự Vương cũng bị thương, sinh tử chưa biết, lúc này phó tướng Mặc Hình quyết định tiếp tục hành quân, đại doanh hạ trại đóng quân cách mười dặm so với quân địch.

Khi tin tức truyền đến triều đình Mặc Kỳ là lúc một trận phỏng đoán hoang mang.

Mà sau khi Mặc Kỳ Uyên bị ám hại, lúc này Khâu Lệ Thương Kình liền theo sát bóng dáng màu đen kia mà đi, chân đi siêu vẹo rồi nhảy vọt, thần tốc giống như gió, nhưng thế nào cũng không đuổi kịp bóng dáng màu đen kia.

Lúc này Khâu Lệ Thương Kình đã vận dụng khinh công ở tốc độ cao nhất, nhưng thân thủ người phía trước thật sự sâu không lường được, giống như một con chim ưng, chỉ trong khoảnh khắc đã không thấy bóng dáng đâu, nhíu mày suy nghĩ, chẳng lẽ là nàng?

Nhớ kĩ phương hướng rồi tiếp tục lao đi, đến đại bản doanh của quân đội Khâu Lệ, trực tiếp đi vào chủ trướng.

Xốc mành trướng lên, quả nhiên thấy bóng dáng đen đang ngồi trên đệm da lông hổ, đang nhàn nhã thưởng thức trà, tư thái xinh đẹp, khuôn mặt tà mị, chỉ có thể là Thái hậu Mặc Kỳ quốc Khâu Lệ Đại Cơ.

Ngồi vào chiếc trà kỳ bên cạnh, Khâu Lệ Thương Kình giơ cao mặt hỏi: "Tỷ tỷ, vì sao ngươi phải nhúng tay vào?"

"Hành quân đánh giặc không tồn tại hai chữ nhân từ, giết chết đối phương sớm một ngày, chiến tranh sẽ kết thúc sớm một ngày, chẳng lẽ đây không phải là mục đích lãnh binh tác chiến sao?" Khâu Lệ Đại Cơ vẫn tao nhã uống trà như cũ, đôi môi đỏ sẫm kia luôn nói ra những lời âm lệ mà ngoan độc.

"Bổn vương muốn chiến đấu với hắn, cũng sẽ nhất định có thể thắng, tỷ tỷ đừng lo!" Khâu Lệ Thương Kình cất cao giọng nói, trong giọng nói chính là sự tự tin tuyệt đối, đây là phương pháp để tỷ tỷ không còn nghi ngờ vào khả năng của hắn nữa.

Hắn cực kì khó hiểu, năng lực hiện tại của tỷ tỷ cường đại như vậy, nếu không phải khuôn mặt vẫn giống như nhiều năm trướcthì hắn thật sự không dám tin người phụ nữ tâm ngoan thủ lạt trước mặt lại chính là tỷ tỷ mỹ lệ của hắn.

"Tỷ tỷ, trước kia ngươi không hề ác độc như vậy." Nghi ngờ thở dài một tiếng, nhưng cũng không muốn tìm tòi nguyên nhân làm nàng thay đổi: "Đưa thuốc giải cho ta, cho dù không cần những thứ này thì Bổn vương cũng có cách để Mặc Kỳ Uyên chết dưới đao của ta!"

Nhìn thoáng qua vẻ mặt kiên định của hắn, Khâu Lệ Đại Cơ khẽ cười một tiếng không rõ ý tứ: "Thành đại sự chỉ cần kết quả, không cần để ý quá trình, tỷ tỷ vì muốn tốt cho ngươi. Huống hồ loài hắc cổ này vốn dĩ không có thuốc giải, hắc cổ chính là chí âm chí độc, mà thuốc giải của nó có thể nói là không tồn tại, chỉ sợ lần này Mặc Kỳ Uyên không thoát khỏi, ha ha ha!"

Tiếng cười âm trầm tà ma rộ lên quá mức chói tai, giống như cái chết của Mặc Kỳ Uyên đối với nàng chính là chuyện vô cùng hưng phấn, vẻ mặt quỷ dị như vậy càng khiến cho Khâu Lệ Thương Kình cảm thấy từ sau khi trở về tỷ tỷ hoàn toàn khác với trước kia.

"Mặc kệ như thế nào, nhất định Bổn vương sẽ phải kéo dài trận chiến này!" Khâu Lệ Thương Kình oán hận nhìn thoáng qua Khâu Lệ Đại Cơ, tay áo vung lên, rời khỏi chủ trướng, hắn cũng không tin hắc cổ lại lợi hại như vậy, chỉ cần là độc thì sẽ có phương pháp để giải.

Mặc dù hắn không phản đối việc tác chiến dùng quỷ kế là phương thuốc cổ truyền, nhưng bây giờ, hắn muốn chân chính đả bại đối phương. Mặc Kỳ Uyên, Bổn vương có hứng thú chiến đấu với ngươi, ngươi tuyệt đối không thể chết sớm như vậy!
Bình Luận (0)
Comment