Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Chương 66

Tiếng đàn nổi bật tựa như dòng nước chảy nhẹ nhàng, hòa thêm sự viên mãn vào trong tiếng sáo vốn đang lưu luyến. Nhưng những cái này đều không quan trọng, Vân Chỉ hơi cau mày, quả nhiên tiếng đàn của người này muốn phân cao thấp với tiếng sáo của nàng, giai điệu nhẹ nhàng nhưng dường như lại muốn tuyên chiến với nàng. Tiếng đàn đi vào lòng người, nhưng dường như đang hỗ trợ cho các chiêu thức của Hách Liên Diệp, khiến cho Hách Liên Diệp vốn đang hỗn loạn như tìm được đường ra, rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh tiêu sái.

Những người bên cạnh xem diễn trò thì vẫn ngồi xem diễn trò như cũ, chỉ có bốn người trong đó mới nhận ra được sự bất thường ở trong này.

Công Ngọc Viêm Bân nhìn hai người Vân Chi và Mặc Kỳ Uyên cùng tấu khúc múa kiếm thật ân ân ái ái, âm thầm không nói gì, nhưng khi tiếng đàn bỗng nhiên vang lên, rồi nhìn vào tình huống đang vô cùng rối rắm này, cái nữ tử đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc đang muốn làm gì!

Ánh mắt khẽ lướt nhìn về phía nữ tử lạnh nhạt như tiên nữ kia, nhìn qua cũng biết đó không phải là một nữ tử bình thường, mà hắn lại hoàn toàn không nhận ra tại sao lại xuất hiện thêm một nữ tử đứng ở nơi đó!

Bốn người trong sân tạo thành một tổ hợp vô cùng quỷ dị, tiếng sáo của Vân Chỉ vẫn đang phối hợp với chiêu kiếm của Mặc Kỳ Uyên, không chê vào đâu được! Nhưng lúc này lại đột nhiên xuất hiện một tiếng đàn không thể khinh thường lại vừa đúng lúc cứu Hách Liên Diệp trở về, rất nhanh người liền hòa vào cùng giai điệu. Trong lúc này, hai nữ tử xinh đẹp đang đồng thời đấu âm, còn bên kia hai nam tử tuấn mỹ cũng theo sát âm nhạc mà đấu kiếm.

Đột nhiên, giai điệu dưới ngón tay thon dài của hoàng y nữ tử phút chốc tăng lên một cao độ mới, ngón tay như những đợt sóng nhỏ, từng dây đàn cũng di chuyển theo từng làn sóng đó, đột nhiên tiết tấu có biến hóa, nhưng mà chỉ thoáng cái đã không nhìn thấy rõ động tác cụ thể nàng như thế nào!

Nàng ấy vậy mà rót nội lực với trong tiếng đàn! Trong lòng Vân Chỉ tức giận thầm nghĩ. Mà lúc này nhìn vào trận đấu kiếm, ngay lập tức chiêu kiếm của Hách Liên Diệp càng ngày càng mạnh mẽ hơn theo tiếng đàn, tốc độ kiếm nhanh hơn, tàn nhẫn tấn công về phía Mặc Kỳ Uyên! Mà lúc này nàng cũng không thể không rót thêm nội lực vào tiếng sáo để mở rộng thêm không gian cho Mặc Kỳ Uyên, nhìn vào các chiêu thức thì giai điệu của các nàng đang nắm giữ căn nguyên của chiêu thức!

Giờ đã không còn là múa kiếm nữa mà chân chính luận võ đấu lực!

Công Ngọc Viêm Bân và Mặc Hình xem tình thế trước mắt, trong lòng giật mình kinh ngạc, nhưng cũng có chút chờ mong mơ hồ, bọn hắn đều đã từng luận võ qua nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy luận võ có thể dùng những chiêu thức hoa mỹ như vậy! Cũng không biết giữa hai người ai thắng ai thua nữa.

Không thể tiếp tục diễn trò như lúc đầu, đôi mắt đẹp của Vân Chỉ nhìn thẳng, dẫn luồng nội lực mạnh mẽ thổi vào cây sáo, âm điệu sau khi được nàng rót thêm nội lực trở thành tiếng rít âm vang, mang theo khí thế dọa người đánh về phía tiếng đàn kia, rồi đột nhiên vang ra một loại âm thanh khiến cho tất cả những người ở đây đều không chịu nổi, nhưng cũng không thể nào lấn át được âm điệu phát ra từ ngón tay của hoàng y nữ tử.

Theo sát sự sắc bén đang dần tăng cao của tiếng đàn và tiếng sáo, đường kiếm của hai người khi chạm vào nhau cũng vang ra những âm thanh chói tai tràn đầy sát khí, đối chọi gay gắt giống như đang ở trên chiến trường, liên tục dồn đối phương vào chỗ chết, nhưng điều bất ngờ là chiêu thức của hai người vẫn đang chịu sự khống chế của hai luồng âm thanh, không có cách nào có thể tùy tiện ra tay!

Mặc dù mới vừa rồi vẫn còn dương dương tự đắc, lúc này Mặc Kỳ Uyên bắt đầu không chịu được luồng khí mạnh mẽ như vậy, tuy rằng ngoài mặt không biểu hiện ra cái gì nhưng trong lòng hắn hoàn toàn rõ ràng, giai điệu càng lên cao thì hắn càng phải sử dụng thêm nhiều nội lực để chống đỡ, nếu cứ tiếp tục kéo dài như thế này, khí độc sẽ bị đánh thức rồi lan tràn ra xung quanh, kiếm vẫn múa trong tay nhưng nhất định phải nhanh kết thúc một màn này!

Không được! Vết thương của Uyên còn chưa khỏi, nếu còn tiếp tục như vậy thì hắn sẽ không chịu nổi! Trong lòng Vân Chỉ lo lắng thở dài, nàng phải có biện pháp để nhanh chóng kết thúc màn múa kiếm này!

Khí tức có sự di chuyển, đột nhiên giai điệu của Vân Chỉ có sự chuyển biến dữ dội, giống như đang đổi sang một giai điệu khác, khiến cho khói lửa vốn được bắt đầu từ tiếng sáo trở nên rối loạn toàn bộ! Hoàng y nữ tử khẽ cau mày, nàng không hiểu rốt cuộc Vân Chỉ đang muốn làm cái gì, nhưng dưới tay vẫn liên tục múa trên dây đàn, muốn lấy lại giai điệu mà nàng đang cố gắng bẻ cong, nhưng cực kì vô lực, giống như giọt nước rơi vào biển sâu vậy, không hề có chút tác dụng nào cả, trong lòng kinh hãi, quả nhiên nội lực của nữ tử này cao siêu hơn nàng rất nhiều!

Tiếng đàn càng lúc càng nhanh, giống như vô số viên ngọc rơi xuống, khiến trái tim của mọi người vọt lên cổ họng, vui vẻ giống như xem được một trận đấu kiếm quá mức kích thích!

"Đinh!" một tiếng, đột nhiên, tất cả thanh âm động tác đều dừng lại, bên tai vẫn còn văng vẳng âm thanh mỗi người, kéo dài mãi không thôi.

Dường như vạn vật đều dừng lại ở thời khắc này, toàn bộ đều quay về sự yên lặng đình trệ. Âm nhạc kết thúc quá mức đột ngột, khiến cho thần thức mọi người ở đây đều vẫn chưa kịp phục hồi.

"Vương thượng, Chỉ nhi tài nghệ nông cạn, tài nghệ không bằng người, chạy trật giai điệu. Vị cô nương này mới đúng là tài nghệ tinh thông, mới xứng với danh hiệu tài nữ!" Ngay khi mọi người vẫn đang sững sờ, Vân Chỉ mở miệng nói chuyện, đem toàn bộ cái tốt để lại cho hoàng y nữ tử này, nếu nàng đoán không nhầm thì nữ tử này nhất định là người nhà Hách Liên.

Nghe thấy giọng nói, lúc này Hách Liên vương mới hoàn hồn, kích động vỗ tay nói: "Trận này kiếm vũ nhạc khúc thật sự là quá đặc sắc, Chỉ nhi tài nghệ trác tuyệt, không cần khiêm tốn!" Sau đó quay đầu nhìn về phía Hách Liên Ngọc Nhi: "Ngọc Nhi qua đây, còn không mau thỉnh tội với Vương tẩu đi!"

Lúc này, Hách Liên Ngọc Nhi mới đứng dậy đi đến giữa sân, hơi cúi người: "Là do Ngọc Nhi lỗ mãng vô lễ, thỉnh Vương tẩu thông cảm, tài năng thanh nhạc của Vương tẩu cao siêu, Ngọc Nhi tâm phục khẩu phục!"

Thì ra là muội muội Hách Liên Diệp, nhìn thấy nàng đứng gần, lúc này mới có thể nhìn thấy rõ dung mạo của nàng, quả thật là một nữ tử cao quý mỹ lệ, mặt mày như vẽ, thần thái cao quý giống như hoa lan, nữ tử như vậy nhất định rất kiên cường, tự lập, là một người tài nghệ trác tuyệt.

Nhìn lại vào đấu khúc vừa rồi, nàng có thể nhìn ra, võ công của nữ tử này cũng không kém, tài trí lại càng không yếu, hẳn không phải là một nữ tử dễ dàng nhận thua trước người khác, nữ tử như vậy nàng vẫn nên cách xa một chút vẫn tốt hơn.

"Thì ra là công chúa, công chúa không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh như vậy, cũng không biết người nào có phúc có thể cưới được mỹ nhân về!" Vân Chỉ giả cười nói lời khách sáo, sau khi nói ra, trong lòng lại đột nhiên sinh ra một dự cảm xấu.

"Vương tẩu không cần quan tâm, phụ vương nhất định sẽ vì Ngọc Nhi mà suy xét thật tốt." Cười thách thức, vẻ mặt không kiêu ngạo, không siểm nịnh. Vân Chỉ yên lặng, như thế nào cũng cảm thấy hình như Hách Liên Ngọc Nhi có địch ý đối với mình là sao nhỉ?

"Ngọc Nhi, ngươi một cô nương mà thế nào lại không biết kín đáo thế hả!" Giả vờ giận dữ, nhưng ý cười của Hách Liên vương sâu vào tận đáy mắt.

Ngọc Nhi thông minh xinh đẹp, tài năng vẹn toàn, hơn nữa lại càng không thiếu khí phách nam nhi, chỉ tiếc chỉ là một nữ tử, nhưng cũng là bảo bối của hắn, vị trí của nàng và Diệp nhi trong lòng hắn đều giống nhau.

Trong ánh mắt nghi ngờ của mọi người, đột nhiên Hách Liên vương dắt tay Hách Liên Ngọc Nhi đi xuống dưới, nhìn theo bước đi của bọn họ,  không hiểu sao trong lòng Vân Chỉ xuất hiện cảm giác sợ hãi, cảm thấy hành vi của hai người này là cực kỳ quái dị.

"Dự Vương gia, quả nhân nghe nói Vương gia đã phải vất vả nhiều vì quốc sự, hậu viện vẫn trống không. Ngọc Nhi lại vừa đúng là nữ nhi mà quả nhân yêu thương nhất, tài nghệ dung mạo đều xứng đôi với văn tài võ lược của Dự Vương gia, Vương gia có thể tiếp nhận và chăm sóc Ngọc Nhi được không?"
Bình Luận (0)
Comment