Vương Gia Ngốc Nghếch Trêu Chọc Vương Phi Ngây Ngô

Chương 99

Editor: nhungchuoi

Đột nhiên mặt đất dưới chân trở nên chấn động, mấy người cảm thấy khác thường, cúi đầu xem xét tình huống, trên đất tự nhiên lại nứt ra một vệt dài, vết nứt dần lan đến dưới chân mấy người, dưới sức hút đầy ma lực từ vực sâu nứt ra không để cho người ta có cơ hội trốn thoát, mọi thứ trở nên tối đen, sương mù theo kẽ đất nứt ra phun thẳng lên không trung phía trên, tạo thành một vòng vây mù mịt vây mấy người trong màu đen đó, vô lực chống lại.

"Vân Chỉ!" Lúc này Khâu Lệ Thương Kình đi theo dấu vết mấy người để lại vừa đến đúng lúc nhìn thấy một màn như vậy, quát to một tiếng rồi không hề suy nghĩ ngay lập tức nhảy vào giữa màn sương đen đó.

Màn sương đen cũng không ở lại một nơi thần thánh như vậy quá lâu, chỉ trong một lát, màn sương đen biến mất không thấy đâu, mang theo đó là sáu người vẫn còn đang mang sắc mặt vui mừng cùng với Khâu Lệ Thương Kình vừa nhảy vào.

Mấy người bị màn sương đen bao vây, cố gắng giẫy giụa không thoát, cũng không thể chèn ép, hơn nữa còn không thể nhìn thấy người đứng bên mình là ai. Chỉ có hai tay của Mặc Kỳ Uyên và Vân Chỉ vẫn đang nắm chặt lấy nhau, cố gắng giãy giụa giữa màn sương đen nhưng vô lực, hơn nữa linh lực mà bản thân sở hữu không thể thi triển ra ở trong này, giống như có một đám vải đang trói lấy tứ chi vậy, tay cũng không thể dễ dàng di chuyển, chỉ có thể để màn sương đen này tùy ý đưa mọi người đến Luyện Ngục chưa biết - thế giới của ma linh.

Cửu Lễ nói, thần ma vốn dĩ chỉ cách nhau một chút này thôi, cách dễ dàng nhất để thần nhập ma chính là khi một suy nghĩ ác độc bắt đầu nảy sinh, thần tiên thành ma thì càng đáng sợ hơn nhiều lần so với con người thành ma, không ai có thể dễ dàng đối phó.

Sau một hồi di chuyển, cuối cùng mấy người cũng dính đầy bụi bặm, dưới chân cũng đã có lực, sương mù đen bao quanh bốn phía cũng bắt đầu tiêu tán nhưng cũng chỉ khuếch tán đi mà thôi.

Thần kinh mọi người một lần nữa trở nên căng thẳng, bốn phía xung quanh trống rỗng đều bị một màu đen bao phủ. Sáu người đang quan sát thì Khâu Lệ Thương Kình đột nhiên xuất hiện lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, tại sao hắn lại có thể im lặng như vậy mà theo kịp chứ!

"Khâu Lệ Thương Kình, có phải đây là trò quỷ do ngươi làm không?" Công Ngọc không muốn chú ý đến nhiều chuyện, tiến lên dùng tay nắm chặt lấy cổ áo của hắn, hung tợn chất vấn, giống với khi ở sông Bàn Niết, chỉ cần hắn đến là sẽ chuẩn bị chuyện không tốt mang theo.

Sắc mặt Khâu Lệ Thương Kình lạnh nhạt, cũng không biểu lộ ra biểu cảm gì, một tay bình tĩnh nắm chặt cổ áo dứt ra, không thèm nhìn nói: "Nếu Bổn vương làm thì bản thân Bổn vương cần gì phải tự nhốt mình vào đây làm gì?"

"Chắc chắn là Cửu Lễ, hắn hẳn không phải là người." Mặc Kỳ Uyên cúi đầu xuống, giọng nói không lớn nhưng lại vô cũng chắc chắn.

"Ha ha ha ha! Xem ra ngươi vẫn còn minh mẫn, Mặc Kỳ Uyên, cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay Bản cung, ở trong thế giới của ma quỷ này thì các ngươi còn năng lực gì có thể chống cự chứ! Ngoan ngoãn chịu chết đi!" Âm Thần Ngọc Nữ cười lớn bước ra từ trong khói đen, mu bàn tay nâng lên, trên mặt là vẻ thỏa mãn đắc chí, nàng chờ giờ phút này đã lâu lắm rồi!

"Cho dù đến đây thì cũng có thể tiêu diệt lão yêu bà như ngươi!" Vân Chỉ nhìn thấy dáng vẻ này của nàng liền cảm thấy tức giận, nàng ta năm lần bảy lượt đưa bọn họ vào nguy hiểm, lão yêu bà này điên rồi, thật sự điên thật rồi!

Vừa định tập trung suy nghĩ sử dụng thần lực thì phát hiện thần lực toàn thân đều đã chạy đi đâu mất, không còn lại một chút nào. Tại sao có thể như vậy? Vừa rồi ở trên còn tốt cơ mà, rốt cuộc đây là nơi quỷ quái nào!!

"Hừ! Trong địa phận của Ma giới thì đừng mong sử dụng linh lực chó má gì hết, vẫn nên chuẩn bị tinh thần hưởng thụ đãi ngộ ở nơi này đi!" Âm Thần Ngọc Nữ tiến lên phía trước khinh thường kêu một tiếng, ở trong địa phận Ma giới thì thần tiên hay Phật Tổ đều là chó má!

"Ngươi! Ta nhận ra ngươi! Chính là ngươi, ma nữ Khâu Lệ Đại Cơ này, ngươi hại ta trở nên như thế này! Ta muốn giết ngươi!" Vũ Cơ vốn dĩ vẫn yên lặng không nói gì lại đột nhiên nói lời oán giận rồi kích động đứng lên, ngón tay hướng về phía Âm Thần Ngọc Nữ, hung tợn trách cứ.

Không ai biết, chính ma nữ này đã khiến cuộc sống của nàng thay đổi toàn bộ. Chính nàng ép bản thân dùng ma lực nhảy múa bẩm sinh hẫp dẫn lừa gạt tiên hoàng, cuối cùng sau khi hành thích vua thành công còn hủy dung sát hại nàng, những việc độc ác khiến người ta phải giận sôi!

Bị Vũ Cơ lớn tiếng thành công hấp dẫn sự chú ý, Âm Thần Ngọc Nữ lạnh nhạt liếc nàng một cái rồi không thèm để ý đến nữa, chỉ là một vũ nữ còn sống sót dưới tay nàng mà thôi, dù sao đã đi đến nơi này thì tất cả mọi người đều phải bỏ hồn mà chết, nàng chỉ cần đứng một bên xem mấy người này chịu chết như thế nào thôi.

Không hề để ý đến tức giận chửi rủa của mọi người, bóng đen biến thành một làn khói đen biến mất giữa màn đen không thấy đâu nữa.

"Tôn chủ, bọn họ đã đi vào." Nháy mắt di chuyển vị trí, đương nhiên Âm Thần Ngọc Nữ đi đến phía sau Cửu Lễ, khom người bẩm báo.

"Được, tốt lắm." Giọng nói âm trầm chậm rãi phát ra, giống như gông xiềng đến từ địa ngục khiến cho người ta nghe xong đến mức không thể thở nổi.

Cửu Lễ đưa lưng đứng về nơi đó, ở đó đang đặt một quả cầu màu đen, ở chính giữa chính là mọi động tác tư thái của bảy người Mặc Kỳ Uyên, trong sự u ám lóe ra những tia sáng bất định chiếu xuống, khóe miệng hắn kéo nhẹ, mở ra một đường cong khát máu, tất cả mọi chuyện đều sẽ kết thúc ở đây.

Hai tay kéo phần ống tay áo bay phần phật, một luồng ma lực mãnh liệt đi ra rồi rơi xuống bao phủ toàn bộ quả cầu màu đen rồi mang theo ma khí đi vào đó, giống như đang dùng phương pháp nguyền rủ thần bí nguyên thủy nhất, quả cầu quay nhanh, luồng ma khí màu đen vờn xung quanh nó, sau đó không còn nhìn thấy mọi thứ bên trong nữa.

"Tình trạng của nữ nhân kia thế nào rồi?" Cửu Lễ xoay người lại thản nhiên hỏi Âm Thần Ngọc Nữ.

Vốn dĩ hắn muốn để Chỉ Tuyền nhập Ma Môn của hắn, giờ cũng không còn đường lui, ai biết được nữ nhân vô dụng kia lại một lần nữa làm hỏng việc, nàng đã đánh bậy đánh bạ tự biến mình thành ma quỷ, nhưng nếu hắn bồi dưỡng thật tốt thì cũng là một mầm non không tệ!

"Lạc Băng Tuyết đã hoàn toàn hấp thu ma tính, không bao lâu nữa sẽ trùng sinh dưới thân thể của ma quỷ, thần lực ở kiếp trước dưới ma lực của Tôn chủ đã biến thành ma tính." Âm Thần Ngọc Nữ đã hoàn toàn quen với thực tế trở thành ma quỷ, kính cẩn bẩm báo tất cả với Cửu Lễ.

"Được, chờ nàng tỉnh lại thì bảo nàng tự thân xuất mã đi, trong lúc kích động thì càng có thể phát ra ma lực cường đại."

"Vâng."

Cửu Lễ thong thả bước lên ngồi vào ngôi báu của bản thân, một tay tùy ý đùa nghịch quả cầu, vui vẻ giống như đang nắm giữ toàn bộ sinh mệnh của những người này trong tay, cười tà tứ biến hóa kỳ lạ. Hắn đã từng nói, rồi sẽ đến một ngày Uyên Cực sẽ thua dưới chân Bản tôn, Chỉ Tuyền, ngươi cũng chỉ có thể đi theo bên người Bản tôn, ha ha ha ha, ở trong này, Đế Thú Cửu Lễ hắn mới là Chúa Tể!

Khi Âm Thần Ngọc Nữ không thèm để ý Vũ Cơ tức giận nhào lên rồi biến mất giống như quỷ, lúc này xung quanh mấy người đang bị một luồng khí đen xoay tròn cuồn cuộn như lốc xoáy không ngừng cuốn lấy, quanh cảnh màu đen vốn dĩ đang yên tĩnh lại bị phá vỡ, sau đó khiến bảy người hai mắt hoa đi, tâm thần rối loạn.

Ma khí màu đen càng cuốn càng thêm kịch liệt, gào thét tức giận vọt lên, mang theo luồng khí nóng cháy hắc ám tỏa ra xung quanh, rồi đột nhiên, chỉ trong khoảnh khắc những người xung quanh đều biến mất không thấy đâu, ngay cả Vân Chỉ và Mặc Kỳ Uyên đang nắm chặt tay nhau cũng bị mất đi mối liên hệ, tìm kiếm nhưng vẫn không thấy.

Vội vàng đi vòng quanh vài vòng, vô lực gọi nhưng không có một câu đáp lại, tình huống quỷ dị phát sinh căn bản không cho phép bọn họ có cơ hội chuẩn bị, chìm trong làn sương dày màu đen với đầy lân tinh bay xung qunh, chỉ còn lại một mình nàng mơ màng không tìm thấy đường ra, có cảm giác sức mạnh của nơi này đã đưa tất cả mọi người cách ly với bên ngoài, bên trong thân thể không còn chút sức lực để chống lại nào, chỉ có đi ra được chỗ này thì bọn họ mới được sống.

"Vân tỷ, tại sao ngươi lại còn sống?" Đột nhiên từ phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc, Vân Chỉ quay người lại, không dám tin vào nam nhân trước mặt, cái người mà nàng đã từng vô cùng tin tưởng, coi hắn như một em trai kết nghĩa mà đối đãi, Mặc Lê, tại sao hắn có thể xuất hiện ở nơi này?

"Ngươi trở về làm cái gì? Ha ha ha, toàn bộ gia sản của Thiên Đại đã bị ta chiếm giữ, ngươi trở về để ăn không khí sao? Vân tỷ!" Khuôn mặt của Mặc Lê trở nên vặn vẹo, hai mắt mở to sáng quắc, biểu cảm ghê tởm, đáng giận giống như khi hắn khóa nàng lại trên xe dẫn đến cái chết lúc đó!

Trong mắt Vân Chỉ nhóm lên lửa giận, người mà nàng tin tưởng mười mấy năm vậy mà lại nảy sinh ý đồ xấu rồi phản bội nàng, khiến mẹ nàng không còn người hiếu kính, người như vậy nên sớm nhận báo ứng một chút!

"Ngươi đối xử với mẹ ta thế nào, ngươi dám động đến mẹ, ta sẽ khiến ngươi chết không được tử tế!" Nắm chặt hai đấm, Vân Chỉ dường như rít từng chữ từ kẽ răng ra, nếu đã để nàng gặp được súc sinh này thì nhất định phải giải quyết hắn, dù sao thì ở đây giết người cũng không đến lượt phát luật phụ trách!

Không hề muốn lui bước, dường như Mặc Lê còn muốn tiến lên, bộ mặt vô cùng đắc ý, giọng điệu trở nên vô cùng quái dị, dường như muốn khiến Vân Chỉ phát tiết toàn bộ lửa giận, đau khổ trong lòng ra, không đạt được mục đích thì sẽ không dừng lại!

"Ngươi vẫn nên đi chết đi, cái lão bà tử kia mỗi ngày đều khóc rống lên, ta đã sớm đưa nàng vào bệnh viện tâm thần rồi! Đám lão bà lớn nhỏ của ba ngươi đều nhớ đến thăm nàng thường xuyên! Ha ha ha ha......" Tiếng cười điên cuồng cứ vang vọng trong tai Vân Chỉ mãi không thôi, khiến toàn bộ đầu nàng đều muốn nổ tung.

"Mẹ nó đi tìm chết đi!" Rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, toàn thân phát ra lửa giận, Vân Chỉ một tay nắm thành quyền, cũng không để ý là có lực hay không, hướng thẳng tắp về phía hắn, dường như muốn hủy diệt toàn bộ linh hồn hắn!

Nắm tay như đánh vào trên bông, ngay cả một chút phản lực cũng không có, khuôn mặt đáng giận chẳng biết từ lúc nào đã biến mất không thấy đâu, trở về trạng thái lúc trước, giống như chưa từng xuất hiện một thứ gì. Vân Chỉ còn chưa tiêu hết lửa giận để tỉnh táo suy nghĩ lại thì phía bên sườn sau lại xuất hiện một giọng nói đã tưởng niệm rất lâu.

"Tiểu Chỉ a, hôm nay tại sao lại về sớm như vậy, hôm nay muốn ăn đồ ăn gì, mẹ làmcho."

Vân Chỉ xoay người lại, trong mắt lộ rõ vẻ bi thương, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, dường như đã trải qua mấy kiếp, nhưng lại chân thật đến mức khoảng cách đó chỉ là hư vô. Chỉ thấy mẹ nàng vẫn giống như mỗi lần nàng trở về nhà, lời nói ấm áp nhỏ nhẹ chuẩn bị cho nàng dép và nước chè ấm nóng, cười hỏi nàng đêm nay muốn ăn gì.

Cảnh tượng quen thuộc mà xa lạ, Vân Chỉ cũng không dám tiến lên phía trước, chỉ sợ một hồi mộng đẹp như thế này chỉ cần bản thân bất chợt tiến lên sẽ lại biến mất không dấu vết. Trong hốc mắt có cái gì đó ấm áp chảy ra, nội tâm bi thương lâu lắm rồi mới cảm nhận được sự ấm áp cảm động như vậy.

"Còn ngốc nghếch đứng đó làm gì? Mẹ làm cơm xong rồi, hôm nay có món cá dấm đường con thích ăn nhất, mau đến đây!" Mẹ cười ấm áp, một tay vươn ra hướng nàng khẽ gọi.

Theo bản năng, nàng chậm rãi hướng về phía đối diện, cố gắng khắc chế tâm tình của bản thân để nói lên được một câu cũng thật tốt.

"Mẹ, mẹ......" Hai chữ đi ra từ trong miệng, trên mặt Vân Chỉ mỉm cười rơi nước mắt.

"Ngoan......" Tay còn muốn duy trì tư thế vuốt ve gò má của nữ nhi, nhưng động tác chỉ trong một khắc kia đã dừng lại.

Hai mắt của mẹ mở to một cách dị thường, nỗi sợ hãi trong lòng Vân Chỉ càng lớn hơn, cố gắng đỡ lấy mẹ sắp ngã xuống đất, ánh mắt từ từ đi xuống, hoảng sợ khi nhìn thấy một mảng máu đỏ tươi chảy ra từ bụng đi xuống, tốc độ nhanh đến mức cơ hội để người ta kêu đau cũng không có, máu tươi như được giải phóng mà chảy ra, mang theo mùi máu tươi gay mũi, trong lòng Vân Chỉ chưa bao giờ phát ra hận ý lớn đến như thế, hai mắt như đuốc nhìn về phía sau, rõ ràng là khuôn mặt khát máu dữ tợn của Âm Thần Ngọc Nữ!

Lại là lão yêu bà này, chính nàng cũng thiếu chút đã là hại chết Uyên! Nàng nhất định phải khiến lão yêu bà này nợ máu phải trả bằng máu!

Lại là một kích tiến lên, nhưng đánh đến không phải là yêu nữ mà lại xảy ra chuyện như lúc trước.

"Ngươi còn mặt dày mày dạn ở trong này làm cái gì? Uyên đã không cần đến ngươi, ngươi tại sao còn mặt mũi sống ở trên đời!" Tiếp tục xoay người, lại là một quanh cảnh khác, đầu Vân Chỉ như muốn nổ tung, biết rõ đây đều là cảnh giả, cũng biết không nên tin tưởng nhưng vì sao nàng vẫn không trốn tránh được, cho dù nhắm mắt không nghe thì vẫn không có tác dụng!

Người đang nói chuyện là một nữ tử đeo một chiếc khăn lụa dài để che mặt, sau khi gỡ khăn che mặt đó ra, một khuôn mặt hoàn toàn không bị che đậy xuất hiện, lộ ra vẻ mặt với những đường nét tinh xảo cùng với đôi môi màu hồng, Vân Chỉ có thể lập tức nhận ra đây chính là khuôn mặt của Lạc Băng Tuyết, nhưng điều khác lạ chính là trên mặt nàng không có dấu vết bị hủy, mỗi khi môi di chuyển là lại phát ra giọng nói đầy tính xúc phạm, sự đắc ý ngang ngược trong đó khiến cho người nghe cảm thấy cực kì khó chịu.

Ánh mắt dời về phía bên cạnh, phát hiện tay nàng còn kéo theo một mĩ nam trong trang phục áo giáp, sắc mặt mĩ nam lạnh lùng giống như đao thương bất nhập, mà người này lại chính là tướng công của Vân Chỉ, Mặc Kỳ Uyên!

"Uyên, ngươi ở đây làm gì, chúng ta nhanh chóng đi tìm đường ra, nơi này thật quỷ dị!" Vân Chỉ như ở trong biển rộng tìm được một bè gỗ, nhào về phía Uyên của nàng, chỉ cần có Uyên ở đây thì mọi việc sẽ không còn vấn đề gì nữa.

Trên khuôn mặt lạnh lùng lộ ra một vẻ khinh thường chán ghét, khiến Vân Chỉ đang một lòng vui mừng nhào lên phải dừng bước.

"Ngươi cái nữ nhân ngu xuẩn này! Không biết liêm sỉ đến đây làm gì! Ngươi đừng có không biết xấu hổ như thế, chớ để Bản thần buộc phải đưa ngươi vào chỗ chết!" Nói xong huyễn kiếm trong tay giơ lên, hướng thẳng tắp về phía Vân Chỉ.

Tan nát cõi lòng, Vân Chỉ không dám tin, thì thầm tự nói: "Uyên, ta là Chỉ nhi, ngươi làm cái gì vậy?"

"Bản thần mặc kệ ngươi là ai, Bản thần chán ghét ngươi, không muốn tiếp tục dây dưa nữa!"

"Đúng vậy, nữ nhân không biết xấu hổ như vậy thì một kiếm giết chết nàng đi! Ta và Uyên mới là một đôi trời đất tạo nên." Giọng nói Lạc Băng Tuyết vang lên bên cạnh giống như một vũ khí lợi hãi, uyển chuyển mà mê hoặc, hai tay đặt lên thân mình Mặc Kỳ Uyên, hôn lên gò má xinh đẹp.

Trong mắt Vân Chỉ vỡ vụn, Mặc Kỳ Uyên không hề lùi bước ngược lại còn tươi cười phối hợp với Lạc Băng Tuyết: "Nếu Tuyết nhi đã muốn như thế thì để nàng chết đi, Bản thần sẽ thỏa mãn yêu cầu này của Tuyết nhi."

Không đợi đến khi Vân Chỉ xác định tất cả mọi chuyện có phải là sự thật hay không thì từ trái tim truyền đến một cơn đâu tê tâm liệt phế, hắn thật sự đâm đến! Đau đớn chân thật như vậy truyền đến tứ chi, nhưng đau đớn thật sự không phải là từ trên người mà là trong lòng, hai mắt Vân Chỉ nhìn chằm chằm gương mặt thân thuộc này, cố gắng nghiên cứu xem có chỗ nào không đúng. Chẳng bỏ qua một điểm nhỏ nào khiến nàng có thể xác định tất cả mọi chuyện đều không phải là sự thật.

Nhưng mà, nàng lại nhìn thấy tất cả đều có cảm giác vô cùng chân thật, dường như thật lâu trước kia cũng từng có kết cục như vậy, ti hy vọng cuối cùng trong đầu tan biến, giờ chỉ còn lại sự thật tàn khốc.
Bình Luận (0)
Comment