Vương Gia Ngốc Tỉ Tỉ Đến Đây

Chương 25

Từ sau khi thành thân, vương gia của chúng ta rất chăm chỉ vào hoàng cung để quan tâm việc nước. Chẳng là bạn hoàng đế của chúng ta bảo với đệ đệ thân yêu rằng : “ Tiểu Phong, đệ bây giờ trưởng thành rồi, cũng có thê tử rồi phải trở thành một nam nhân có trách nhiệm. Có vậy thê tử mới thêm yêu thương đệ.” Mà tiểu Phong của chúng ta rất muốn được Hiểu Hiểu yêu thương nhiều hơn nên cũng ngoan ngoãn nghe theo ý của ông hoàng huynh. Mộ Dung Triệt kêu Mộ Dung Phong phải chăm chỉ vào cung cùng hắn thảo luận chính sự, Mộ Dung Phong liền đồng ý. Thực ra, Mộ Dung Triệt làm vậy chỉ là muốn ở cùng đệ đệ mình nhiều hơn thôi chứ lo chính sự khỉ mốc gì. Hắn gọi Mộ Dung Phong đến giả vờ giảng giải mấy đạo lí rồi cho ông em ngồi chơi ăn bánh. Nhưng Mộ Dung Phong nhà chúng ta là người rất thông minh nha, nghe đến đâu hiểu đến đó, thậm chí còn rất chăm chỉ xem tấu chương hộ ông anh rồi đưa ra một vài ý kiến. Không ngờ ý kiến đó rất hữu ích, giúp Mộ Dung Triệt giải quyết được rất nhiều việc. Có được một trợ thủ tốt như thế, Mộ Dung Triệt tất nhiên là lợi dụng triệt để rồi. Thế nên dạo này Mộ Dung Phong cứ đi sớm về muộn làm Huỳnh Hiểu lo lắng.

Vừa thấy bóng dáng Mộ Dung Phong, Huỳnh Hiểu vội vã chạy ra đón :

-Tiểu Phong, sao giờ chàng mới về?

Nhìn bộ dáng sốt sắng của nàng, Mộ Dung Phong chỉ cười nhẹ, hắn kéo tay nàng dắt vào phòng.

- Ta giúp hoàng huynh xử lí tấu chương. Hiểu Hiểu, nàng có phải thấy ta rất giỏi đúng không?- Mộ Dung Phong tự hào nói, trong mắt tràn ngập ý cười, hắn rất muốn được nàng khen nha.

- Ừ, chàng rất giỏi. Nhưng hoàng thượng làm gì mà để chàng về muộn như thế? Chẳng lẽ tấu chương rất nhiều sao?- Huỳnh Hiểu thắc mắc hỏi.

Giờ đã gần nửa đêm, mà Mộ Dung Phong mới về phủ chưa bao lâu. Nàng không biết hắn phải làm bao nhiêu nữa. Huỳnh Hiểu biết khi xưa Mộ Dung Phong là một thiên tài nhưng dù gì hắn cũng sống tiêu dao bao năm nay, đột nhiên lại hứng chí đi lo việc nước, cái này có điểm lạ.

- Hoàng huynh bận đi với hoàng tẩu rồi. Huynh ấy nhờ ta xem giúp mấy chồng tấu chương thôi à.- Mộ Dung Phong thành thật trả lời.

Huỳnh Hiểu nghe xong lập tức sinh khí. Tên hoàng đế mất nết kia, việc của hắn hắn không làm còn dám giao cho tiểu Phong để đi vui vẻ cùng mĩ nhân. Mấy chồng tấu chương? Bóc lột sức lao động của tiểu Phong vừa thôi chứ. Huỳnh Hiểu càng nghĩ càng tức giận mà. Nàng thấy Mộ Dung Phong thật đáng thương, bị lão hoàng huynh đáng chết kia bóc lột mà không hề hay biết gì.

- Huynh ấy còn đem trà và rất nhiều bánh ngọt cho ta để ta vừa xem vừa ăn. Hoàng huynh nói ta phải xem hết đống tấu chương đó rồi mới được về, làm vậy mới là có trách nhiệm.- Mộ Dung Phong nói tiếp.

Hừ, tên hoàng đế này thật gian xảo, lại đem bánh ngọt ra dụ dỗ tiểu Phong. Nhìn cái vẻ mặt ngây thơ của Mộ Dung Phong nàng không biết nên mắng hay thương cho nữa.Tiểu Phong ơi là tiểu Phong, lúc học hành thì thông minh xuất chúng mà sao sự đời lại dễ bị gạt như vậy. Tên Mộ Dung Triệt ấy chỉ cần nịnh nọt vài câu rồi đem bánh ngọt ra là có thể mua chuộc được chàng rồi. Huỳnh Hiểu nghiến răng, nàng mà gặp hắn, nàng nhất định sẽ nghiền hắn thành cám.

- Tiểu Phong, lần sau hắn còn dám bắt chàng xử lí tấu chương giúp hắn, chàng chỉ cần nói hai chữ “ tự túc” rồi trở về phủ cho ta.

- Nhưng làm như thế là vô trách nhiệm đó.- Mộ Dung Phong chu môi đáp lại.

- Chàng có làm không?- Huỳnh Hiểu trừng mắt với Mộ Dung Phong. Thật là muốn cốc cho hắn mấy phát, ngốc vừa thôi chứ. Nàng muốn tốt cho hắn mà hắn còn không chịu, dám phản bác lại à? Trách nhiệm cái khỉ gì chứ.

Nhìn Huỳnh Hiểu dữ dằn như vậy, Mộ Dung Phong cũng thấy sợ hãi nha. Nhưng hắn là nam nhân nha, phải có oai phong, không được chịu lép vế. Nghĩ vậy Mộ Dung Phong bèn nói :

- Ta không làm. Hoàng huynh nói không được sợ vợ. Là nam nhân phải có chính kiến.

Lại còn hoàng huynh nói nữa hả? Huỳnh Hiểu tức lắm rồi đó. Nàng hét lên:

- Hoàng huynh chàng nói gì chàng cũng cho là đúng sao? Nếu vậy thì chàng vào trong cung mà ở đi, đừng có về nữa.

Nói rồi nàng lập tức bỏ vào trong buồng, đóng cửa lại. Mộ Dung Phong ngẩn người nhìn nàng sinh khí bỏ đi. Chết rồi, Hiểu Hiểu giận hắn rồi. Mà lần này dữ hơn những lần trước nha, nàng còn đuổi hắn đi nữa cơ. Mộ Dung Phong bắt đầu lo lắng, hắn theo nàng vào trong nhưng cửa khóa mất rồi.

Mộ Dung Phong gõ cửa :

- Hiểu Hiểu mở cửa cho ta.

Huỳnh Hiểu trùm chăn kín đầu, giả câm giả điếc, mặc kệ hắn gọi ở bên ngoài, nàng nhất quyết không chịu mở cửa. Hừ, dám nghe theo tên hôn quân kia cãi lời nàng. Nàng cho hắn ngủ bên ngoài luôn.

Mộ Dung Phong cảm thấy rất tủi thân nha, hắn bị nàng bỏ rơi bên ngoài rồi nè. Không chịu đâu, hắn không muốn ngủ ngoài này đâu nha. Mộ Dung Phong đi đi lại lại, cuối cùng hắn một cước đạp đổ cái cửa rồi chạy vào trong. Nghe tiếng động Huỳnh Hiểu giật mình tỉnh dậy, phát hiện Mộ Dung Phong đã ở trước mặt mình. Nàng ngây người, hắn thế nào lại dám phá cửa xông vào đây?

Mộ Dung Phong không giải thích gì, lập tức trèo lên giường, ôm lấy Huỳnh Hiểu. Hà hà, hắn vào được rồi, nàng có đuổi hắn cũng sẽ không chịu đi đâu.

- Tiểu Phong, ai cho chàng vào hả?- Huỳnh Hiểu khẽ mắng.

- Hiểu Hiểu, đừng có giận ta mà.- Mộ Dung Phong vùi mặt vào hõm vai nàng thấp giọng nói.

Huỳnh Hiểu hừ một tiếng. Hắn không biết nàng là chúa thù dai sao?

- Ta sẽ không xem hộ hoàng huynh tấu chương nữa. Nàng đừng giận ta nữa được không?

Mộ Dung Phong vừa nói vừa dụi dụi vào vai nàng hệt như con mèo nhỏ đáng thương. Huỳnh Hiểu nghe giọng nói trầm trầm cùng với dáng vẻ hối lỗi của hắn, lòng nàng cũng mềm hẳn đi. Nàng thật là không có sức đề kháng với Mộ Dung Phong mà. Tuy vậy, nàng vẫn làm bộ giận dỗi, một tay đẩy hắn ra, nằm xuống giường, quay lưng về phía hắn. Mộ Dung Phong bị nàng làm lơ, hắn cảm thấy rất tổn thương nha. Hắn nhăn mày, lật người nàng nằm lên người hắn. Ở tư thế này, xem nàng còn dám không để ý tới hắn không. Huỳnh Hiểu nằm trên thân mình to lớn của hắn, tì cằm lên khuôn ngực rộng lớn. Nàng giãy dụa đòi xuống nhưng không may va chạm vào chỗ nào đó. Kẻ nào đó bị gọi thức tỉnh liền nổi thú tính làm thịt nàng. Huỳnh Hiểu không kịp trở tay, cứ thế bị hắn nuốt trọn.
Bình Luận (0)
Comment