- Xem ra hôm nay Vương gia không để tâm chơi cờ rồi.
Tiếng quân cờ chạm nhau phát ra tiếng thanh thúy, Hoa Đình Phong cười nói
- Ta chưa đủ chuyên tâm sao? Mục Triển ngẩng đầu như vừa bừng tỉnh mộng.
- Ha ha, bình thường ta chơi cờ cùng Vương gia ít nhất cũng phải mất hai canh giờ mới có thể phân thắng bại, nhưng hôm nay…
Hắn chỉ chỉ bàn cơ:
- Chỉ mới nửa canh giờ, quân đen của ta đã áp đảo quân trắng của Vương gia.
- Cái này chứng tỏ tay nghề của ngươi có tiến bộ. Mục Triển mỉm cười.
- Không. Cái này chứng tỏ Vương gia đang lo lắng chuyện kia. Hắn trả lời thẳng: – Thật ra có Kiều Nhị ở đó, Vương gia nên yên tâm đi.
- Ta…
Vừa định nói tiếp bỗng nhiên nghe ngoài cửa có người bẩm báo:
- Vương gia, người phái đến cửa hàng tơ lụa đã về!
- Mau cho bọn họ vào.
Mục Triển đứng dậy, tay áo lơ đãng phất qua, quét rơi bàn cờ.
- Xem ra lúc này Vương gia thật sự không còn tâm tư chơi cờ nữa rồi. Hoa Đình Phong lắc đầu cười thầm, cúi người nhặt từng cái quân cờ.
- Vương gia…
Vài thị vệ vội vàng tiến vào phòng khách, đột nhiên quỳ xuống, đầu đầy mồ hôi:
- Không hay rồi, đã xảy ra chuyện……
- Sao thế? Mục Triển hoảng hốt
- Vương phi, người và Yến quốc phu nhân cùng mất tích rồi.
- Mất tích?
Mục Triển ngạc nhiên, một bên Hoa Đình Phong đang nhặt quân cờ cũng ngừng tay.
- Thuộc hạ phụng mệnh Vương gia, đứng chờ ngoài cửa hàng tơ lụa, nhưng mãi không thấy Vương phi và Yến quốc phu nhân đi ra. Thuộc hạ lo lắng, vụng trộm đi vào tìm kiếm nhưng lại phát hiện xe ngựa của Vương phi ở đó nhưng chẳng thấy người đâu.
Một thị vệ bẩm báo.
- Xa phu nói sao?
- Xa phu và nha hoàn nói, theo kế hoạch, Yến quốc phu nhân sẽ dẫn Vương phi vào nhà kho, bọn họ chỉ cần chờ ở cửa kho, cho nên thấy bọn họ ở trong đó lâu, nghĩ đại công cáo thành nên cũng không để ý nhiều. mãi khi Triển hộ vệ (Triểu Chiêu àJ)) đi ra, bọn họ mới biết Vương phi và Yến quốc phu nhân vốn không ở trong kho hàng.
- Sao lại để xảy ra chuyện này?
Mục Triển nóng vội thét lớn:
- Các ngươi nhiều người như vậy mà không bảo vệ được cho hai nữ tử là sao?
- Vương gia, đừng quá nóng vội. Hoa Đình Phong ấn vai hắn: – việc cấp bách, đầu tiên cứ tìm hiểu sự tình rồi nói sau.
- Xe ngựa chờ ở cửa, thị vệ canh giữ bên ngoài, sao các nàng lại mất tích được?
Mục Triển giận dữ vô cùng, trong lòng đau đớn. Xưa nay việc quốc gia đại sự hắn đều có thể thoải mái nói cười mà giải quyết nhưng lúc này đầu óc trống rỗng, lo lắng không biết làm sao.
- Có lẽ… có người đi theo các nàng, thừa dịp bọn họ vào nhà kho, không có tùy tùng thì bắt các nàng đi.
Hoa Đình Phong nhíu mày phỏng đoán
- Là ai?
- Khả năng là người Vương gia đã gặp ở Trọng Châu?
- Có thể không?
Nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú xưa nay luôn ôn hòa giờ lộ ra vẻ lạnh thấu xương:
- Lúc trước bổn vương không muốn gây sự nên cũng không tra xét việc ở Trọng Chậu, nếu có kẻ rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt, hết lần này đến lần khác làm khó bổn vương, còn kéo hai nữ tử vô tại vào thì đừng trách bổn vương vô tình.
- Khởi bẩm Vương gia…
Lúc này lại có một thị vệ xong vào
- Chuyện gì vậy?
- Yến quốc phu nhân… người, người đã về!
- Cái gì?
Hai nam tử đang lo lắng lúc này mừng rỡ:
- Nàng đã về? Ở đâu?
- Biểu ca…
Còn chưa dứt lời đã thấy Lam Kiều Nhị khập khiễng đi vào, tóc tai rối tung, khuôn mặt tái nhợt, thở hồng hộc…
- Kiều nhị…
Hoa Đình Phong vội tiến lên đỡ lấy ái thê, để nàng tựa vào lòng mình:
- Xảy ra chuyện gì? Các nàng đã đi đâu?
- A Âm đâu?
Mục Triển nhìn phía sau không thấy A Âm thì lòng lại lo lắng:
- Biểu muội, A Âm không về cùng muội sao?
- Tẩu tẩu bị bắt cóc rồi… Lam Kiều Nhị òa khóc.
- Nàng vốn cùng Vương phi một chỗ mà? Sao nàng lại không sao? Hoa Đình Phong hỏi.
- Bọn họ thả thiếp, muốn thiếp về truyền tin.
Nàng run rẩy lấy ra mẩu giấy trong lòng đưa cho Mục Triển:
- Biểu ca, muội xin lỗi huynh, không để ý biểu tẩu cho tốt, huynh.. huynh trách muội đi!
Hắn không trả lời, vội giật lấy mẩu giấy, yên lặng đọc thư.
- Vương gia, thư viết gì? Hoa Đình Phong thử hỏi.
- Bọn họ hẹn ta đêm nay đến ngoài thành gặp mặt, nói nếu không thấy ta thì sẽ giết A Âm…
Hắn cứng đờ người, khàn khàn đáp.
- Bọn chúng hẹn Vương gia để làm gì?
- Thư không viết. Mục Triển cười chua xót: – chẳng lẽ còn có chuyện tốt sao?
Khắp nơi yên lặng, mọi người đều không biết nên nói gì.
- Vương gia
Đột nhiên hai mắt Hoa Đình Phong sáng ngời, hiến kế:
- Nếu hẹn gặp nhau sáng sớm hôm sau thì chúng ta vẫn còn hai canh giờ để tìm ra tung tích của Vương phi
Lời này tựa như nhắc nhở Mục Triển, khiến hắn thu lại vẻ suy sụp:
- Đúng rồi, Đình Phong, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, hai canh giờ thật ra có thể làm được rất nhiều chuyện.
- Kiều Nhị, lúc nàng về có để ý xem đã bị nhốt ở đâu không? Hoa Đình Phong hỏi ái thê
- Thiếp bị bịt mắt, không nhìn thấy gì, chỉ biết đó là một nơi không lớn, xung quanh cũng rất tĩnh lặng…
- Kiều Nhị, nàng đừng vội, nói hết những ấn tượng của nàng về chỗ đó cho chũng ta biết. Hắn gắt gao cầm tay nàng, làm cho nàng bình tĩnh lại.
- Ta thật sự không biết đó là chỗ nào… nhưng hình như ta nghe được tiếng bán đậu hoa…
- Tiếng bán đậu hoa? Mục Triển và Hoa Đình Phong cùng vội hỏi: – Là tiếng như thế nào.
- Cũng có lẽ là ta nghe lầm , bởi vì ta lúc ấy rất đói. Lam Kiều Nhị uể oải đáp: – Tiếng đó từ bên ngoài truyền đến… Bán đậu hoa đây, vừa thơm vừa ngọt đây, đậu hoa đắt nào… từa tựa như vậy…
- Các ngươi ngay lập tức đi hỏi thăm đi
Mục Triển vội sai thị vệ:
- Xem xem trong thành có bao nhiêu người bán đậu hoa, hỏi xem sáng nay bọn họ đã rao hàng ở đâu, có đi qua một căn nhà nho nhỏ yên tĩnh không, sau đó điều tra từng nhà.
- Tuân mệnh! Thị vệ ôm quyền đáp.
- Còn nữa.
Hắn xé một mẩu thư:
- Các ngươi đem cái này tới cho chưởng quầy của quán giấy mực nổi tiếng nhất kinh thành nhìn xem. Hỏi hắn đây là loại giấy gì, loại giấy này bán ở đâu, gần đây có ai mua loại giấy này hoặc có ai thường xuyên sử dụng loại giấy này?
- Đúng rồi, ta nhớ ra rồi.
Bỗng nhiên Lam Kiều Nhị vỗ tay:
- Gã áo đen trông chừng chúng ta mặc loại áo rất đặc biệt, không phải loại vải bình thường, ta cam đoan loại vải đó ta có thể nhận ra chỉ một lần.
- Cái này càng dễ, chúng ta đến các tiệm vải trong kinh thành điều tra.
Hoa Đình Phong thở dài một hơi nhẹ nhóm:
- Ta đưa nàng đi, chắc chắn sẽ tìm được loại vải này.
- Được, vậy chúng ta đi thôi.
Nàng vui vẻ vì mình có thể góp chút sức lực.
- Vương gia, chúng ta đã có ba manh mối, đại để có thể tìm ra được chỗ của Vương phi trước ngày mai. Hoa Đình Phong an ủi.
- Thật ra ta có thể đoán ra kẻ chủ mưu là ai, chẳng qua là vì an toàn của A Âm nên ta không dám hành động thiếu suy nghĩ thôi……
Hắn nhíu mày thở dài một hơi, thoáng sau như đã hạ quyết tâm:
- Nhưng lần này tìm được A Âm rồi thì ta sẽ không khách khí với hắn nữa.
Cảm giác mình như chìm trong hồ sâu, hai chân bị bèo quấn, không thể giãy dụa. Xung quanh thật ẩm ướt, tóc của nàng cũng như bèo ướt sũng.
Nước tràn vào mũi, miệng nàng, nàng cảm thấy mình sắp không thở được… Thật sự nếu không thoát khỏi hồ nước này thì chỉ e cả đời này nàng sẽ không thấy ánh mặt trời được nữa.
Nhưng bỗng nhiên, đang trong tuyệt cảnh, một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy nàng.
Chủ nhân đôi tay này có bộ ngực rộng lớn, ôm trọn nàng vào lòng. Không hiểu vì sao, nàng có cảm giác thật tin cậy, hai tay nàng tự động ôm lại hắn, để mặc hắn đưa nàng lên mặt nước.
- Đại tẩu tỉnh rồi.
Bên tai bỗng nhiên có tiếng người reo vui.
Nàng không ý thức được bản thân đã mê man mà mở mắt, lúc này bị tiếng reo vui này chấn động mà thần trí thanh tỉnh lại.
Vừa rồi dường như chỉ là một giấc mộng.
Nàng không bị ngâm trong nước cũng không có vòng tay rắn chắc ôm lấy nàng, lúc này, nàng đang nằm trên giường thoải mái, trong phòng còn có các nha hoàn của nàng.
- Ta làm sao vậy?
Nàng trở mình, cảm thấy thân thể mệt mỏi vô cùng.
- Đại tẩu, tẩu bị sốt.
Lam Kiều Nhị sờ trán nàng: – nhưng giờ đã đỡ hơn rồi, lúc trước nóng dọa người đó.
- Sao ta lại ở đây?
Nàng nhìn xung quanh, cảm thấy khác hẳn trước lúc mình hôn mê.
- Chúng ta cứu tẩu về.
Nàng giật mình, cảm thấy khó tin.
- Trước muội đã nói với tẩu đó, gần chỗ giam chúng ta dường như có người rao bán đậu hoa tẩu nhớ không? Lam Kiều Nhị đắc ý nói: – Biểu ca phái các thị vệ tìm tất cả những người bán đậu hoa trong kinh thành đến, muội nhận ra tiếng người từng rao bán đậu hoa đó, đi dọc theo con đường sáng nay hắn đi thì tìm được tẩu.
- Muội nghe ra tiếng hắn?
- Đúng thế. Thật ra là vì tiếng rao của hắn khác hơn so với người khác. Hắn kêu “vừa thơm vừa ngọt, đậu hoa rất quý đây!” Thì ra quán đậu của hắn là quán “Rất quý” haha!
- Vậy sao? Tô Di mỉm cười.
- Tẩu tẩu, giờ tẩu không sao là tốt rồi, nếu không chắc chắn lúc về biểu ca sẽ mắng ta chết mất. Lam Kiều Nhị le lưỡi.
- Hắn… hắn đâu rồi?
Không muốn tỏ ra quan tâm hắn nhưng trong lúc lơ đãng lại thể hiện rõ.
- Hắn đi gặp bọn bắt cóc.
- Cái gì? Nàng giật mình, đầu óc mê muội: – Ta đã quay lại, sao hắn còn đi?
- Biểu ca không biết chúng ta tìm được tẩu
- Hắn không biết?
- Bọn chúng hẹn biểu ca sáng sớm gặp mặt, đáng tiếc chúng ta tìm được tẩu thì đã muộn, không kịp báo cho huynh ấy. Vì an toàn của tẩu, huynh ấy đành đơn thương độc mã đi…
- Sao muội không nói sớm? Tô Di quýnh lên, vội đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài.
- Tẩu tẩu định đi đâu?! Lam Kiều Nhị vội đỡ nàng.
- Ta phải đi tìm hắn, báo cho hắn ta đã quay về, đừng để hắn đáp ứng điều kiện gì với bọn cướp…
- Tẩu tẩu, nơi đó rất nguy hiểm, tẩu không thể đi! Lam Kiều Nhị giữ chặt nàng: – Biểu ca sẽ tùy cơ ứng biến, tẩu yên tâm đi.
- Xin Vương phi tĩnh tâm tĩnh dưỡng.
Đám nha hoàn cũng đều tiến lên làm thành bức tường cản nàng lại.
- Sao ta có thể yên tâm? Hắn trọng thương vừa khỏi, lại vừa nhiễm phong hàn… Hắn không thể xảy ra chuyện được, không thể vì ta mà xảy ra chuyện được.
Nàng vừa nói nước mắt vừa dâng lên, giọng nói khàn khàn.
- Sớm biết vậy không nên nói cho tẩu… Lam Kiều Nhị nói: – Biểu ca về nhất định sẽ trách ta lắm miệng!
- Bọn họ thật sự sẽ để hắn về sao?
Nhớ lại lần đầu tiên thấy hắn trong sơn động, nhớ lại tình cảnh máu nhuộm đỏ người hắn, tim nàng run lên, đẩy bọn họ ra, đi thẳng ra ngoài:
- Ta muốn đi tìm hắn…… Ta muốn đi tìm hắn!
- Tẩu tẩu, mất mạng đó! Lam Kiều Nhị nói với theo
- Chỉ cần hắn không sao, ta chết cũng chẳng là gì.
Tô Di không muốn nói nhiều, những lời này cứ thế thốt ra.
Không ngờ cửa mở ra, một bóng người cao lớn hiện ra.
- Chỉ cần ta không sao, cho dù nàng chết cũng không đáng gì?
Người mới tới cúi đầu cười.
Nàng ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt mà không thể tin được
- Ngươi…. Nàng cảm giác như lưỡi cứng đơ.
- Lúc này ta không phải là nên ở chỗ bọn cướp, sao lại ở đây?
Hắn nói ra câu hỏi mà nàng đang nghĩ.
- Ngươi…
Tô Di hít sâu một hơi, lúc này mới ý thức được mình mắc mưu bị lừa .
- Ta căn bản không đến chỗ ước định với đám đạo tặc bởi vì ta đi cứu nàng
Mục Triển nhẹ nhàng thì thầm vào tai nàng.
Thì ra, cánh tay trong giấc mộng kia là hắn? Khó trách nàng lại cảm thấy an toàn, tin cậy như vậy. Dù trước đó hắn chỉ ôm nàng hai lần, một là đêm tân hôn, một là đêm hắn nhiễm phong hàn, mà cả hai lần, nàng đều lạnh lùng từ chối hắn.
- Cuối cùng nàng cũng chịu thừa nhận là nàng yêu ta
Hắn mỉm cười khi tâm nguyện được thỏa mãn:
- Ta đã sớm biết mình đoán không sai, trong lòng nàng vẫn có ta.
- Ta nào có! Nàng cúi đầu phủ nhận.
- Lúc trước Kiều Nhị đã đem những lời các nàng nói khi bị bắt cóc nói với ta rồi, cho dù nàng không thừa nhận như khi nãy chính tai ta nghe được ngươi không thể không thừa nhận!
Hắn bỗng nhiên vươn tay ôm lấy nàng khiến nàng hoảng hốt kêu lớn.
- Tân phòng này chữ hỉ sắp phai màu mà tân lang tân nương còn chưa viên phòng…
Giọng hắn ma mị khiến nàng ý loạn tình mê:
- Không bằng đêm nay chúng ta trở thành phu thê chân chính đi.
- Buông! Buông!
Nàng dùng sức giãy dụa, nhưng làm sao giãy được? Nháy mắt đã bị hắn ôm tới giường, bị thân thể nóng cháy của hắn bao trùm.
- Ngươi…
Nàng hoảng sợ phản kháng:
- Xin Vương gia tự trọng, trong phòng còn có người.
- Có ai? Hắn nhẹ nhàng tránh ra cho nàng xem lại phòng
- Ơ?
Tô Di phát hiện đám nha hoàn đầy phòng không biết đã biến mất từ lúc nào, Lam Kiều Nhị cũng đang ra khỏi cửa, trước khi đi nàng còn quay đầu làm mặt quỷ với Tô Di rồi mới đóng chặt cửa lại.
- Người trong phủ ta luôn được huẩn luyện kĩ lưỡng. Mục Triển khẽ cười nói.
- Xin Vương gia tự trọng…
Nàng vẫn chỉ nói được câu nói này, trong lúc bối rối, nàng không thể tìm được câu nói gì khác.
- Hư.
Hắn khẽ hôn môi nàng rồi sau đó hôn sâu nàng.
Tay nàng cố gắng đẩy hắn ra nhưng ngược lại lại càng khiến dục vọng của hắn tăng cao, khiến hắn hôn càng mãnh liệt.
- Ưm…
Nàng trong cơn mê muội, chỉ càm thấy quanh mình chợt lạnh dần, mở mắt nhìn ra, thì ra quần áo đã bị hắn cởi bỏ lộ ra cánh tay trắng như tuyết.
- A Âm
Hắn dịu dàng thì thầm:
- A Âm, đừng sợ, chúng ta rất nhanh thôi sẽ hòa làm một.
- Đừng
Sao hắn phải dùng cái tên đó để nhắc nhở nàng? Vì sao mỗi lần luôn là cái tên đó ngăn cản bọn họ? Nếu không có cái tên đó, có lẽ nàng có thể cắn răng qua cửa này, nhưng bây giờ thì vạn vạn không thể.
- Đừng!
Tay Tô Di quệt ngang một vòng, đầu ngón tay xẹt qua mặt hắn, một đường máu chói mắt hiện ra.
Nàng nhất thời choáng váng. Vốn chỉ định phản kháng không ngờ lại làm hắn bị thương.
- Vì sao?
Nhất thời hắn cũng giật mình, hai mắt nhìn sâu vào nàng:
- Vì sao nàng không thừa nhận là nàng yêu ta? Vì cái gì không cho ta.. yêu nàng?
- Bởi vì…
Nàng lại vin cớ:
- Trước kia ta đã có hôn nước với người khác.
- Cho nên dù nàng yêu thương ta cũng không dám thừa nhận?
Mục Triển tức giận, kéo mạnh người nàng khiến nàng gần sát người hắn.
- Vương gia…… Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Nàng không nhìn mặt hắn nhưng lại cảm nhận được sự tức giận của hắn nên không khỏi có chút sợ hãi.
Lúc này, nàng nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách, váy nàng bị hắn dùng sức kéo ra, tơ lụa mềm mại rơi xuống chân giường.
Cả người trần trụi. Cơ thể hắn nặng nề cường tráng áp lên cơ thể mềm mại của nàng.
- A!!!!
Nàng nghe thấy tiếng mình kêu lớn, biết rõ hẳn là nên trốn đi nhưng lại không còn sức.
- Nếu nàng không yêu ta, ta có thể buông tha nàng, nhưng bây giờ cho dù là cưỡng bức ta cũng nhất định muốn có nàng. Hắn bá đạo nói.
Trong lúc nói chuyện, tay hắn quấy nhiễu phía trên, xoa nắn nơi mềm mại của nàng
Cảm giác có gì đó cứng rắn ở bên mông mình, Tô Di hoảng hốt kêu:
- Vương gia, đừng! Đừng.
Cho dù nàng không hiểu chuyện đời nhưng cũng biết giờ phút này hắn ham muốn. Nàng cảm giác mình như một con cá, bị hắn bắt trong tay, tùy hắn định đoạt.
Nước mắt rơi xuống, nàng không khỏi nức nở thành tiếng.
- Vương gia, Đừng… Cầu ngươi …
Hai tay nàng không ngừng giãy dụa, hai chân cũng đạp loạn nhưng thân thể hắn đè nặng lên người nàng, giãy dụa nữa cũng chỉ là uổng phí.
Bỗng nhiên, nàng cảm thấy Mục Triển ngừng lại, đúng trong nháy mắt hắn phá tan thân thể nàng.
- A Âm.
Nàng nghe hắn thở dài:
- Nàng luôn như vậy khiến ta khổ sở, nàng bảo ta nên làm gì bây giờ?
Nàng làm sao biết được nên làm cái gì bây giờ? Sự tình là hắn khơi mào, giờ lại hỏi nàng? Nàng chỉ cảm giác đầu óc u mê, không thể suy nghĩ.
- Đừng khóc…
Hắn như nổi lòng thương hại với hắn, ôn nhu hôn lên vành tai nàng:
- Yên tâm, ta sẽ không bắt ép nàng…
Hắn thật sự sẽ buông tha nàng sao? Vậy vì sao, thân dưới của hắn còn đang động… còn vẫn tiếp tục?
- Đồ ngốc
Hắn nhìn ra sự nghi hoặc của nàng:
- Ta chỉ muốn làm cho nàng vui vẻ, đồng thời cũng để ta không phải khó chịu.
Nàng cuối cùng cũng hiểu được , hắn không phải là làm thương tổn nàng mà là đổi một cách khác để hai người thân thiết hơn mà thôi…