Editor: Hương Cỏ
Ra cửa đi về phía trước khoảng một trăm thước chính là tới cây liễu già trước thôn. Ở đầu thôn lão Lưu lái xe trâu còn chưa khởi động, đương nhiên, bọn họ cũng không có tiền để ngồi xe trâu.
Trên đường lớn, thẳng về phía trước dọc theo bờ sông, mất khoảng hai canh giờ, tương đương với 4 giờ đồng hồ thì đến trấn trên.
Lúc đi trên đường, Tần Tinh thấy Tần Liên luôn ôm chặt một túi nhỏ thì trong lòng kỳ quái hỏi bé "Liên nhi, muội ôm cái gì vậy?"
Tần Liên nhìn Tần Tinh ngại ngùng cười không nói. Tần Tinh càng ngạc nhiên.
Tần Nguyệt cười trả lời thay Tần Liên "Muội ấy đi theo nương học thêu được hai chiếc khăn tay, luôn luôn coi như bảo bối đó. Không phải nghĩ muội bị thương muốn bồi bổ thân mình nên muốn mang đi trấn trên đổi chút bạc sao. Phía trước nãi nãi muốn lấy đi, muội ấy chết sống không chịu nhường, không biết đã cất giấu ở chỗ nào!"
Tần Tinh đi đến bên cạnh Tần Liên, sờ sờ đầu con bé "Liên nhi, nhị tỷ khỏe rồi, không cần đổi bạc. Hơn nữa, hôm nay chúng ta có thứ khác có thể đổi bạc."
Tần Liên vẫn ngượng ngùng cười cười, không nói gì như trước.
Tần Tinh không nói chuyện nữa, đi song song với Tần Liên một lát, lại nói với Tần Liên, "Liên nhi, có thể cho nhị tỷ xem được không?"
Tần Liên gật gật đầu, lấy túi cẩn thận mở ra, đưa cho Tần Tinh hai miếng khăn tay nhỏ vuông vức. Chất liệu vải không tốt lắm làm bằng lụa thô. Một cái khăn thêu hình mỹ nhân, nhìn rất giống Tần Liễu thị, hẳn là hình bà khi còn trẻ. Còn một cái thêu đôi bươm bướm trông rất sống động, đường thêu mềm mại, nhìn ra được tay nghề tú công rất tốt. Dù sao chỉ có chín tuổi, nếu có thời gian ắt sẽ có thành tựu đáng kể!
"Ôi, thêu rất đẹp! Liên nhi muội thật lợi hại." Tần Tinh chân thành thán phục.
Đôi mắt to xinh đẹp của Tần Liên sáng lên, lập tức lại tối xuống "Nãi nãi nói thêu không đẹp chút nào."
"Nói bậy! Thật mà, có khi nào nhị tỷ gạt muội chưa. Muội thêu rất đẹp đó!" Tần Tinh thật tình nói! Tần Liên bỗng chốc liền vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên!
"Đây là ảnh của nương sao?" Tần Tinh cầm bức thêu mỹ nhân hỏi Tần Liên.
Tần Liên gật gật đầu, "Dạ, là cha vẽ cho muội, bươm bướm này cũng vậy." Nhắc đến cha Tần Liên cúi đầu ảm đạm.
Tần Tinh thấy thế lại sờ sờ đầu nàng, nhẹ giọng nói "Liên nhi, muội hãy nghe tỷ nói. Nếu hôm nay chúng ta đổi được bạc, hai tấm khăn thêu này của muội không cần bán được không?"
Tần Liên mê man nhìn Tần Tinh, "Nhưng …, thứ ngày hôm qua chúng ta lấy có thể đổi bạc thật sao?"
Tần Tinh kéo tay Tần Liên, đặt khăn thêu vào tay bé kiên định nói "Có thể, yên tâm đi!" Nói xong, kéo tay Tần Liên đuổi theo bước chân Tần Liễu thị.
Chờ đi đến trấn trên, mặt trời đã lên rất cao. Sau lưng mọi người đều toát mồ hôi.
Tần Tinh nhìn trời, nhận định giờ này chắc khoảng 10g sáng. Cách nhìn trời đoán giờ cũng thường xuyên phải làm khi phải làm nhiệm vụ ở vùng hoang vu dã ngoại. Dọc theo đường đi xuống sông uống mấy ngụm nước. Thời cổ này rất tốt, không bị ô nhiễm, hệ sinh thái đều còn nguyên vẹn.
Vào trấn, nơi đầu trấn có tảng đá lớn khắc ba chữ: Trấn Thanh Thủy, không giống cửa thành tường thành gì đó. Có lẽ trình độ còn chưa đạt tới kiến trúc cửa thành. So với cảnh trước kia xem trên tivi thì không khác lắm, có rất nhiều người qua lại, rất náo nhiệt!
Đường lát đá, cửa hàng hai bên sầm uất. Dựa theo trí nhớ, thôn trấn này là gần nhất so với mấy trăm thôn xung quanh, cũng là nơi phồn hoa nhất. Có bốn khu quy hoạch rất rõ ràng, trấn Nam, trấn Bắc, trấn Đông, trấn Tây. Trấn Nam trấn Bắc là khu buôn bán, trấn Đông là nơi người giàu có sinh sống, có mấy phố nhỏ. Nha môn nằm ở trấn Đông. Trấn Tây cũng là khu dân cư, đa phần là kém hơn một ít, đều là dân chúng phổ thông, cũng xen lẫn vài tiệm buôn bán nhỏ.
Tần Tinh nghĩ nghĩ một chút quyết định đi hiệu thuốc hỏi trước, vì thế nói với Tần Liễu thị, "Nương, người đưa Tần Liên tới chỗ ông chủ Vương hỏi một chút, hỏi xong liền ở chỗ kia chờ bọn con. Lát nữa bọn con đi tìm nương."
Tần Nguyệt và Tần Ngọc không dị nghị, Tần Liễu thị chỉ đành dặn bọn họ "Đừng đi quá xa, có thể bán thì bán, không thể cũng không sao, nhớ kỹ cửa hàng của ông chủ Vương nằm ở bên Trấn Nam."
Tần Tinh gật gật đầu, lại nói với Tần Liên "Liên nhi, nhị tỷ nói gì muội nhớ kỹ nhé. Đừng bán khăn vội, nghe chưa?" Thấy Tần Liên ngoan ngoãn gật gật đầu thì kéo Tần Nguyệt và Tần Ngọc đi.
Trên đường Tần Tinh vừa đi vừa nhìn, hai bên đường có các cửa hàng tạp hoá, cửa hàng điểm tâm, cửa hàng bán vải dệt, chỉ là không thấy hiệu thuốc. Nàng tìm một nam nhân trung niên mặc áo dài vải bố, tướng mạo hiền lành đi tới trước, lễ phép chào một cái, "Bá bá, ngài có biết tiệm thuốc lớn nhất trong trấn ở đâu không?"
Nam nhân trung niên nhìn bé gái dịu dàng trước mắt, tuy quần áo rách nát nhưng cách nói năng nhu hòa, khí chất bất phàm, đôi mắt tràn ngập linh khí, hiền lành nói "Trong trấn này có mấy nhà thuốc, nếu nói lớn nhất hẳn là Nhân Tế đường, có thể xem chẩn cũng có thể bốc thuốc, ở bên Trấn Nam. Tiếp theo là Đại Dược đường ở phố nhỏ Trấn Nam, chưởng quầy họ Trần, có thể xem chẩn, là người hiền lành. Sau đó là tiệm thuốc Tế Thế ở cửa chợ Trấn Bắc, chỉ bốc thuốc, không xem chẩn."
Nghe nam nhân trung niên kỹ càng nói xong, Tần Tinh lại thi lễ cảm ơn, gật đầu cáo từ. Ở trong lòng phân tích hạ ba tiệm thuốc này đều có thể, quyết định hỏi từng nơi một để tranh thủ được giá tốt nhất! Tiệm lớn nhất Nhân Tế đường sẽ hỏi cuối cùng! Vì thế trước tiên đi sang chợ Trấn Bắc. Đó là một khu buôn bán ồn ào, rất nhiều người kêu to bán đồ, thức ăn. Đặt hiệu thuốc ở chỗ này có lẽ không ổn lắm! Trong lòng Tần Tinh nhận định nhưng vẫn lấy một tổ yến trong túi của Tần Nguyệt ra, dặn Tần Ngọc và Tần Nguyệt ở bên ngoài chờ nàng, chính mình đi vào hiệu thuốc.
Tần Nguyệt tuy cảm thấy để một đứa bé như Tần Tinh đi vào một mình thì không thỏa đáng lắm. Nhưng lại nghĩ Tần Tinh được bồ tát "chiếu cố" nên đành không khuyên gì, Tần Ngọc thì một vẻ nhị tỷ nói như thế nào cậu liền làm như thế đó!
Vừa đi vào thấy đại đường không lớn lắm, đối diện chính là quầy. Sau quầy có một thiếu niên khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi đang cúi đầu phân chia dược liệu. Nghe tiếng bước chân vào thì tưởng là khách nhân, buông đồ trong tay xuống định mở miệng, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tần Tinh ăn mặc giống kẻ ăn xin, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay "Đi đi đi, đi chỗ khác chơi."
"Tiểu ca, không phải tôi đến chơi. Tôi muốn tìm quản lý của cậu, à không, tìm ông chủ của cậu." Tần Tinh cố gắng biểu cảm như mình là một cô nương, trên mặt mỉm cười ngọt ngào.
Nào biết, dược đồng không chịu, nghiêm mặt đuổi người "Đi đi đi, ông chủ chúng ta là người mày có thể gặp sao? Mày là đồ ăn xin, đi ra ngoài đi..."
Tần Tinh cố gắng nhẫn nại tiếp tục nói, "Tôi tìm chủ sự của cậu cũng được."
"Đồ ăn xin kia, có nghe hiểu tiếng người hay là không, ta nói mày đi ra ngoài, chủ sự không rảnh gặp đồ ăn xin như mày" vẻ mặt khinh ghét khiến Tần Tinh hận không thể tát cho hắn ta một cái! Hiệu thuốc, không nói chữa bệnh hay không nhưng cũng phải lương thiện nhẫn nại, sao lại có thể có tính cách này chứ! Xoay người liền đi ra ngoài.
"Nguyên Bảo, có chuyện gì vậy? Ta nghe thấy ồn ào từ xa." Theo giọng nói đi vào trong đại đường là một nam nhân trung niên ước chừng hơn bốn mươi tuổi, mặc áo dài màu tím, hơi mập mạp, mặt tròn đầy, vẻ mặt của người làm ăn khôn khéo nhưng vẫn có vài phần nghiêm túc. Tần Tinh quay đầu nhìn nhìn, nhận định hẳn đây là chủ sự. Nhưng nàng cũng không có tâm tư nói chuyện với ông ta, nhìn đã thấy không thoải mái!
"Chưởng quầy, là đồ ăn xin này, cô ta nói muốn nói gặp ông chủ chúng ta, còn nói muốn gặp chủ sự. Tôi đang đuổi cô ta đó." Dược đồng gọi là Nguyên Bảo vẻ mặt vô tội nói với nam nhân vừa đi vào đại đường.
"Tiểu cô nương tìm ta có việc gì không?" Tần Tinh không nghĩ tới nam nhân trung niên vừa nói thì đã tỏ thái độ không sai. Lập tức quay người lại, nghĩ đã đến thì hỏi một chút cũng không ngại, vì thế, trực tiếp trả lời "Chính là trong tay tôi có vài thứ, không biết chưởng quầy có mua hay không?" Cũng không chờ ông ta trả lời mà lấy tổ yến ra đưa cho ông ta xem, bất động thanh sắc nhìn vẻ mặt của ông ta. Quả nhiên, vừa thấy tổ yến trong tay Tần Tinh thì ánh mắt ông ta lóe lên sánh sáng rất khó nhận ra, giây lát lại khôi phục bình tĩnh. Trong lòng Tần Tinh hừ một tiếng "Gian trá", đã có nhận định. Tuy rằng trước mặt Tần Liễu thị và mấy tỷ đệ nàng luôn luôn nói thứ này có thể đổi bạc nhưng trong lòng vẫn chưa dám phỏng đoán xem thứ này đã có ở thị trường cổ đại hay chưa!
"Tiểu cô nương, cô lấy thứ này ở đâu vậy, cô có biết đây là gì không?" Nam nhân trung niên cầm tổ yến trong tay, lật tới lật lui xem, muốn thử xem tiểu cô nương thoạt nhìn thật giống kẻ ăn xin này có biết hàng hay không biết. Nếu không biết thì tốt rồi, nếu biết hàng thì thôi... Nam nhân trung niên nhíu nhíu mày, tỏ vẻ không quyết định lắm.
"Bá bá, tôi không biết nhưng cha tôi biết. Đây là cha kêu tôi tới hỏi, cha còn đang đi hiệu thuốc khác hỏi đó." Tần Tinh ra vẻ ngây thơ! Đến lúc mấu chốt thì phải nhờ cha cấp cứu, không thể nói là tự mình lên núi lấy được!
"Cô nói bên chỗ cha cô còn hay sao? Có nhiều không?" Nam nhân trung niên nam nhân nghe nói còn có ở chỗ khác thì hơi vội vàng hỏi.
"Bá bá, chỗ cha tôi còn cả một túi cơ." Tần Tinh cảm thấy nàng có thể đi làm diễn viên!
"Nhiều vậy à, vậy cô dẫn ta đi tìm cha cô được không?" Trung niên nam nhân càng vội vàng.
"Bá bá, ông nói cho tôi biết, thứ này có thể đổi bao nhiêu bạc ạ? Có thể mua bánh bao ăn không?"
"Bánh bao ư? Tiểu cô nương, ta nói với cô, cho dù cô muốn ăn cá đỏ cũng được!...." Lời vừa ra khỏi miệng, nam nhân trung niên tự biết mình lỡ lời vội im miệng, kéo tay Tần Tinh muốn ra ngoài, "Đi, chúng ta đi tìm cha cô!"
Từ những lời ông ta nói có thể đưa ra kết luận cơ bản, thứ này có lẽ rất quý giá. Nhưng chuyện đi tìm cha ư, đùa, đi tìm chỗ nào chứ! Nàng tránh thoát bàn tay của nam nhân trung niên, "Bá bá, ngài còn chưa nói, ngài mua hay không? Cha tôi bảo tôi phải hỏi rõ ràng." Tần Tinh cố ý không thuận theo.
"Mua chứ. Nhưng cô tính bán bao nhiêu bạc đây?" Nam nhân trung niên vẻ mặt khôn khéo. Tần Tinh trong lòng cười thầm, "Đồ gian thương". Trên mặt vẫn mang vẻ tỉnh tỉnh mê mê, "Bá bá, tôi không biết, cha tôi để cho tôi tới hỏi giá mà."
Trung niên nam nhân không thể dây dưa mãi với một đứa trẻ, chỉ có thể cau mày, do dự nói, "Vậy thôi, nhìn chất lượng thì biết thứ này trong tay cô cũng không phải là tốt lắm, có thể mua cho cô... năm lượng bạc một cân. Nhưng nếu thứ tốt hơn thì có thể cao hơn một chút."
Ông ta nói chưa xong, Tần Tinh đã giật lại tổ yến trong tay ông ta nói một tiếng, "Được rồi". Sau đó xoay người chạy đi như một trận gió. Chờ chưởng quầy trung niên phản ứng lại, đi theo ra ngoài thì đã không thấy bóng dáng Tần Tinh! Chỉ đành dậm chân một cái, lắc đầu!
Nói tới mấy tỷ đệ, Tần Tinh chạy như một trận gió kéo Tần Nguyệt và Tần Ngọc bỏ chạy, trên mặt tươi cười không giấu được. Theo cách nói của chưởng quầy này thì rẻ nhất là năm lượng bạc một cân. Trong túi này ít nhất có năm cân, hai mươi lăm lượng bạc, Tần Tinh thấy, giá cả chưởng quầy kia nói tuyệt đối là rẻ! Dựa theo chi phí ở nơi này, với một nhà năm người thì số bạc này có thể không phải đói bao nhiêu năm! Nhưng mục tiêu của Tần Tinh tuyệt đối không chỉ là muốn bọn họ no bụng mà thôi!
Ra khỏi hiệu thuốc Tế Thế, tỷ đệ ba người đi thẳng sang Đại Dược đường.