Editor: Hương Cỏ
Mấy người vừa mới dứt lời, bên ngoài đã vong vào một giọng nữ nhân không kiên nhẫn "Tam thẩm, tam thẩm..."
Chỉ chốc lát sau, người ùa vào phòng tựa như trận gió, mọi người vừa thấy là Tần Hạ! Vẫn dáng vẻ ngạo mạn, vẻ mặt khinh thường, nhìn lướt qua trong phòng, nhìn thấy cha con Vương Thiện Võ cũng không thèm chào hỏi.
Ánh mắt nhìn lên trên bàn chưa kịp thu dọn đồ ăn thừa, đại khái nhìn thấy có thịt, có hồng có trắng không biết là cái gì, nhưng không ngờ còn thấy cơm trong nồi, ánh mắt tỏ vẻ không thể tin nổi, còn cả không cam lòng.
Lại liếc mắt nhìn quần áo mới trên người Tần Nguyệt, Tần Tinh, Tần Liên, cũng không thèm che giấu sự ghen tị của mình.
Hung hăng liếc mắt nhìn mọi người trong phòng vênh cằm, thẳng tắp nhìn Tần Liễu thị chằm chằm "Tam thẩm, gia gia gọi thẩm qua đó!"
Chẳng vì người nhà cũ chèn ép nhà mình thế nào, đối với mấy đứa cháu Tần Liễu thị vẫn luôn hiền lành, thấy Tần Hạ, vội vàng đứng lên cười nói "Là Hạ nhi à, mau tới đây ngồi đi!"
Tần Hạ hèn mọn liếc mắt nhìn Tần Liễu thị một cái "Ngồi cái gì mà ngồi! Nhanh lên, gia nãi đang chờ đó." Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Tần Ngọc đứng lên, giữ chặt Tần Liễu thị muốn tiến lên, "Nương, mặc kệ cô ta!"
Tần Liễu thị bất giác nhíu mày, định nói gì nhưng nhìn thấy vẻ mặt mấy đứa trẻ cũng không tốt liền không nói nữa! Chỉ là trong lòng cũng hơi bồn chồn, không biết giờ phút này tìm bà làm gì!
Vương Thiện Võ đứng lên, nói lời thấm thía với Tần Liễu thị "Muội đó, muốn cuộc sống tốt hơn thì phải có chủ ý!"
Tần Liễu thị sửng sốt, ngơ ngác gật gật đầu! Vương Thiện Võ nhìn dáng vẻ của bà cũng không nói nhiều, "Vậy muội đi sớm về sớm đi, ta cùng Hổ Nhi cũng đi về trước. Sáng sớm mai lại đến!"
Tần Liễu thị tiễn cha con Vương gia về rồi trở lại phòng. Tần Nguyệt nói với Tần Liễu thị "Nương, lúc này gia nãi tìm nương có việc gì chứ? Không phải muốn lấy bạc của chúng ta chứ!"
Tần Tinh nhìn Tần Nguyệt không nói chuyện, trong lòng lại bồi thêm một câu "Đại tỷ, có lẽ tỷ đoán đúng!"
Tần Liễu thị lắc đầu, "Ta cũng không biết..." Tuy rằng Tần Liễu thị nói mạnh rằng không có cha mẹ chồng, nhưng cho dù thế nào họ cũng là cha mẹ của tướng công. Vì Tần Tín Nghiệp, nếu bọn họ không quá phận, bà cũng không nghĩ so đo tính toán!
Tần Tinh đã đoán đại khái lý do, bất động thanh sắc nói với Tần Liễu thị, "Nương, trời đã tối rồi, con đi cùng với người!"
Tần Nguyệt cùng Tần Liên đều sầu lo nhìn Tần Liễu thị, Tần Liễu thị ngập ngừng nói "Không biết có phải vì chúng ta tự tách hộ đã làm gia gia các con tức giận hay không?"
Tần Tinh nhìn Tần Liễu thị không yên nói "Cần gì quan tâm bọn họ có chuyện gì, đi xem chẳng phải sẽ biết sao!"
Tần Ngọc cũng đòi đi cùng, Tần Tinh muốn Tần Ngọc ở nhà giúp đại tỷ tam tỷ thu dọn, cậu cũng đành từ bỏ! Nàng cảm thấy người càng ít thì càng dễ khống chế cục diện!
Tần Liễu thị cùng Tần Tinh nương theo ánh trăng đi sang nhà cũ Tần gia!
Con đường từ nhà Tần Tinh đi sang nhà cũ Tần gia là đường đất gập ghềnh, chợt cao chợt thấp, là con đường cũ nhất trong thôn.
Sau này trong thôn lại làm thêm một con đường trực tiếp đi tới chỗ cây liễu lớn đầu thôn, rộng rãi, bằng phẳng hơn so với con đường này. Người trong thôn đi tới con sông đối diện để lấy nước tưới cây hoặc giặt quần áo đều đi con đường lớn kia. Đường nhỏ này chỉ có mấy nhà gần bờ sông thường đi, ví dụ như nhà Lý thẩm! Trừ phi lên phía sau núi thì mới đi bằng đường này lên.
Thỉnh thoảng cũng có nhà đi bằng con đường nhỏ này xuống sông. Dưới sông cạnh nhà Tần Tinh có mấy tảng đá lớn, mấy tẩu tử trong thôn thích cùng nhau nói chuyện, giặt quần áo ở đoạn sông đó!
Ban đêm nông thôn rất yên tĩnh. Trên đường đã không còn người đi lại, thỉnh thoảng có thể nghe được vài tiếng chó sủa! Các nhà đều đóng cửa hoặc là ở trong phòng nói chuyện phiếm, hoặc đã tắt đèn lên giường từ sớm, có thể tiết kiệm dầu đốt chút nào thì tiết kiệm!
Tần Tinh ngẩng đầu nhìn lên, trên trời ánh trăng tỏa một quầng sáng mờ nhạt, bình thản rọi xuống con đường nhỏ. Thị lực của Tần Tinh không phải người bình thường có thể so sánh được, Tần Liễu thị thì dù đi trong đêm nhưng đã quá quen với con đường này hai mươi năm, thuộc hết cả con đường rồi!
Tần Liễu thị lo lắng Tần Tinh không nhìn thấy, nắm chặt tay Tần Tinh! Mẹ con nương tựa lẫn nhau, nhất thời an tĩnh mà ấm áp.
Tần Tinh kề bên Tần Liễu thị vừa đi vừa nghĩ không biết nhà cũ Tần gia lại xảy ra chuyện gì mà cần đến bạc! Lúc ban ngày nàng đã chú ý tới Tần Phóng đến dạo qua một vòng, lại thấy Tần Lương cùng Tần Thuận cũng lén tới nhìn vài lần, liền đánh giá khẳng định là muốn tính toán làm chuyện xấu.
Nghĩ tới cả nhà lạnh lùng, thích chiếm tiện nghi, người lại ích kỷ thì nhịn không được cảm thán. Một nhà như vậy mà lại xuất hiện người ngoại lệ như Tần Tín Nghiệp sao?
Bỗng chợt nghĩ đến, hình như trong cả nhà kia chỉ có Tần Tín Nghiệp là người hiểu biết chữ nghĩa, nhất thời tìm được giải thích hợp lý! "Người được giáo dục đúng là có khác!" Nhìn nhìn nương bên người cau mày vẻ mặt không yên, nghĩ tới Tần La thị, Tần Hồ thị cùng Tần Lưu thị của nhà cũ, lại nhịn không được nhếch miệng! Quả nhiên vẫn là người họp theo nhóm, không phải oan gia không vào cùng một nhà! Lại nghĩ đến Tần Nguyệt Tần Liên cùng Tần Ngọc trong nhà, đều được Tần Tín Nghiệp và Tần Liễu thị dạy rất tốt!
Đột nhiên lại nghĩ tới chuyện để Tần Ngọc đi học đường!
Vì thế nói với Tần Liễu thị "Nương, con muốn nói chuyện này với nương."
Tần Liễu thị không phản ứng lại. Giờ phút này trong lòng bà đang rất bất ổn, không biết lúc này gọi bà tới là có chuyện gì, cũng không biết sẽ có những lời nhục mạ gì chờ mình nữa.Trước kia vì tướng công bà nguyện ý nhẫn nhịn. Bây giờ dưới ảnh hưởng của các con, bà cảm thấy không nên tiếp tục chịu đựng sự nhục mạ này. Nhưng lại không biết làm thế nào để khiến cho bọn họ không còn làm như vậy! Bà lo lắng, lại phẫn nộ, lại cảm thấy không biết phải làm sao!
Sau khi Tần Tinh gọi mấy lần nương mới phản ứng lại, "Ôi, Tinh nhi, sao vậy? Đừng lo lắng, nương sẽ không để cho bọn họ bắt nạt con!" Tần Liễu thị vỗ vỗ tay Tần Tinh, cho rằng nàng sợ hãi.
Tần Tinh dở khóc dở cười nói "Nương, con muốn nói chuyện khác với nương mà! Con đang nghĩ, chờ chúng ta xây nhà xong thì sẽ đưa Ngọc Nhi đi học đường."
Tần Liễu thị vốn luôn canh cánh trong lòng chuyện không thể cho Tần Ngọc đi đọc sách, bây giờ nghe Tần Tinh nói như vậy thì làm sao lại không đồng ý, liên tục gật đầu "Đúng vậy, đúng vậy, trước kia không còn cách nào khác, bây giờ có bạc, phải đưa đi! Chờ xây nhà xong, chúng ta sẽ thương lượng đi tìm Lưu tiên sinh!"
"Nương, con nghĩ, hay là trực tiếp đưa lên trấn trên đi. Dựa theo khả năng học hỏi của Ngọc Nhi thì có thể đi trấn trên, không cần thiết phải học vỡ lòng ở trong thôn!" Tần Tinh cảm thấy không cần thiết phải học vỡ lòng trong thôn nữa.
Tần Liễu thị nghĩ nghĩ, nói "Trấn trên tuy tốt nhưng xa như vậy, Ngọc nhi còn nhỏ, ta vẫn không yên tâm."
"Nương, Ngọc Nhi gần sáu tuổi rồi." Tần Tinh nói.
Tần Liễu thị xốc xốc lại áo choàng trên vai, là khi xuất môn Tần Nguyệt choàng thêm cho bà, sợ sức khỏe nương không tốt sẽ bị cảm lạnh. Gật gật đầu nói với Tần Tinh, "Ừ, đầu tháng tám sẽ sáu tuổi! Nếu nói thì cũng là không coi là nhỏ nữa, đứa nhỏ nông dân đều là choai choai rồi!" Tần Liễu thị tự an ủi mình.
"Nương, Ngọc Nhi là con trai, phải nên rèn luyện nhiều! Nhà chúng ta toàn là nữ nhân, không ai định hướng cho nó, cứ vây quanh mãi tỷ tỷ và nương cũng không tốt!" Tần Tinh nói xong mới ý thức được hình như mình lại nhắc tới chuyện thương tâm của Tần Liễu thị, không còn tướng công!
Giương mắt vụng trộm nhìn Tần Liễu thị, sợ bà lại nhịn không được khóc. May mắn nét mặt bà chỉ ảm đạm một chút chứ không giống như trước kia đỏ mắt lên.
Tần Tinh nhẹ nhàng thở ra, hiện tượng tốt. Chồng mất là chuyện thương tâm, nhưng vẫn phải thích ứng, vẫn phải sống! Nàng không có tình cảm sâu sắc gì đối với Tần Tín Nghiệp, duy nhất là khi nhắc tới Tần Tín Nghiệp thì có một chút rung động đều là đến từ nguyên chủ.
Tần Liễu thị không phát hiện tâm tư Tần Tinh, trái lại tự nói "Con nói có lý. Chờ sau việc này chúng ta mới thương lượng kỹ càng hơn."
Tần Tinh và Tần Liễu thị vừa đi vừa trò chuyện, bất giác đã đến trước nhà cũ Tần gia. Cửa ngoài khép hờ, có thể nhìn thấy có ngọn đèn đang lay động trong phòng, còn có bóng người lờ mờ cùng tiếng nói chuyện.