Vương Gia Nhàn Tản, Vương Phi Nông Môn

Chương 40

Tần Tinh sửng sốt, nhìn Tần Ngọc cười hì hì bí ẩn, nhớ tới khuôn mặt đỏ bừng của Lâm Chí kia cau mày hỏi "Đệ nghe ai nói?"

Tần Ngọc cười nói đùa "Phi ca cũng biết đó! Tiểu tử kia luôn mang đồ ăn vặt cho đệ cùng Phi ca ăn. Phi ca liền hỏi cậu ta vì sao đối tốt với chúng ta như vậy, lúc đầu cậu ta không nói, sau bị Phi ca uy hiếp nói nếu không nói với Phi ca thì sẽ không ăn đồ của cậu ta nữa mới chịu nói!"

Tần Tinh nhìn Tần Ngọc vẻ mặt gian xảo cười cười, "Tiểu tử xấu, người ta lớn hơn các đệ mấy tuổi mà cứ gọi tiểu tử này tiểu tử kia, cẩn thận nương nghe thấy véo tai đệ đó!"

Tần Ngọc kêu sợ hãi "Nhị tỷ, tỷ không thích tiểu tử đó chứ?" ý thức được giọng hơi lớn lại hạ giọng "Tỷ thích cậu ta sao?"

Tần Tinh lườm cậu một cái "Đệ biết thế nào là thích không? Con nít ranh!" Thời cổ đại này trẻ con cũng quá già so với tuổi rồi!

Tần Ngọc hơi mất hứng "Nhị tỷ, đệ hỏi tỷ mà, tỷ cũng không nên thích cậu ta! Rất gầy, vóc dáng cũng không cao, công phu cũng không có, không tốt!"

Tần Tinh không khỏi nở nụ cười, giơ tay đi bẹo má cậu. Dạo này tiểu tử được ăn no, mỗi ngày có thịt ăn, trên mặt cũng tròn một vòng! Trẻ con rất nhanh lớn, được ăn no mấy bữa mà như rễ cây sinh trưởng vậy. “Đệ nói cho tỷ nghe xem thế nào là thích!"

Tần Ngọc mất hứng vừa chạy trốn vừa gào to "Đệ cũng không biết, sao đệ biết chứ?"

Tần Tinh liền cười nói, "Ồ, vậy Ngọc nhi chúng ta thích ai nhỉ? Để tỷ đoán nhé? Có phải Tú Tú hay không?"

Tần Ngọc vừa nghe nhị tỷ trêu ghẹo cậu liền dừng lại, nhíu mày "Nhị tỷ, đệ sẽ không đâu! Đệ không cần thích ai, đệ muốn học công phu thật giỏi, bảo vệ các tỷ tỷ và mẫu thân!"

Tần Tinh nhìn Tần Ngọc tuy còn nhỏ nhưng đã có mục tiêu rõ ràng,  thiện lương, dũng cảm thì dịu dàng nói "Được rồi, được rồi, nhị tỷ chỉ đùa thôi, đi đi, đi xem có việc gì cần giúp không, nếu không cần tới chúng ta thì đệ phải đi giúp tỷ cuốc đất, chúng ta phải bắt đầu trồng ớt!"

Tần Ngọc cao hứng dạ một tiếng, vui vẻ đuổi theo Tần Tinh! Nhưng không quên lo lắng nói thêm một câu "Tỷ, Lâm Chí không tốt, đừng thích cậu ta!"

Tần Tinh quay đầu nhìn Tần Ngọc quan tâm dư thừa, tuy rằng quả thật mình không có gì ý tưởng những cũng nói lại một câu "Biết rồi!"

Lập tức nhớ tới buổi sáng nghe được chuyện tối hôm qua về nhà cũ, vì thế ghé vào tai Tần Ngọc nhẹ giọng nói "Chuyện đêm qua làm được lắm."

Nói xong còn có ý nhìn nhìn cây cung đang đeo bên hông Tần Ngọc không rời!

Tần Ngọc vừa nghe thì mắt sáng rực nhìn Tần Tinh, trong mắt giấu không được nét cười.

Tần Tinh sờ sờ đầu của cậu rồi đi về phía mấy căn lều!

Hai tỷ đệ đi vào một lều có dựng bếp nấu,  Tần Nguyệt Tần Liễu thị Trình quả phụ đang bận rộn công việc lu bù, Tần Liên hỗ trợ nhóm lửa, Trình quả phụ và Tần Liễu thị vừa nói vừa cười khiến Tần Tinh cũng yên tâm, chỉ sợ trong lòng Tần Liễu thị chưa quen, may sao Tần Liễu thị là người nói đạo lý lại hiểu lí lẽ!

Tần Tinh nhìn thì hình như không có gì cần mình giúp bèn đi lấy cuốc, chào Tần Liễu thị rồi mang theo Tần Ngọc đi ra đám ruộng hoang phía sau.

Ra sau nhà, Tần Tinh đứng ở trước đám cỏ hoang, nhìn trước nhìn sau đánh giá, nghĩ nghĩ cơ bản, hóa ra nhà cũ quá nhỏ, có lẽ xây nhà mới sẽ phải chiếm thêm một phần đất hoang này.

Nghĩ một lúc, vậy sau này xây nhà dựa vào vách núi đi. Từ chỗ nhà đến phần ruộng hoang dựa vào núi phía sau đều là cỏ hoang, hơn nữa phần đất này khá lớn, ước chừng một hai mẫu, bên cạnh bãi cỏ hoang là vườn rau của Lý thẩm hàng xóm, có rau xanh, còn mấy cây nhỏ nhỏ nhìn không ra là loại cây gì.

Hai tỷ đệ, một vung dao, một vung gậy vẹt đám cỏ hoang dày đặc đi qua, đến gần vách núi thì thấy cây hoa tiêu Tần Ngọc từng nói, một gốc cây rất lớn, đa số hạt vẫn còn xanh, phải qua hai tháng nữa mới có thể hái về.

Tần Tinh đi một vòng xung quanh gốc hoa tiêu, phát hiện dưới tàng cây có rất nhiều cây nhỏ thì vui mừng gọi Tần Ngọc "Ngọc nhi, mau tới đây!"

Tần Ngọc đang cố gắng chặt cỏ hoang bên cạnh vội vàng đứng lên chạy tới chỗ Tần Tinh "Nhị tỷ, sao vậy?"

"Đến đây mau, phát hiện thứ tốt, nhanh, giúp tỷ cẩn thận đào hết mấy gốc cây này ra" Tần Tinh không che giấu được hưng phấn!

Mấy cây hoa tiêu nhỏ này cũng giá trị như hạt tiêu. Mấy cây con này trồng sang bên cạnh, ba bốn năm nữa là có thể thu hoạch hoa tiêu!

Tần Ngọc vẫn luôn nghe lời Tần Tinh, từ lúc Tần Tinh bị thương tỉnh lại, cậu coi những lời nàng nói giống như thánh chỉ vậy, chấp hành triệt để!

Hai tỷ đệ lại tốn không ít công sức cẩn thận đào mấy cây hoa tiêu nhỏ ra. Sau đó tìm được thêm mấy cây gần vách núi cách đó không xa, tìm đến gần con đường nhỏ thì Tần Tinh ước chừng có năm sáu cây! Nếu nơi này có thể có cây hao tiêu mọc thì hẳn chỗ khác cũng có, chỉ là người dân còn chưa biết trái của nó có thể sử dụng làm gia vị mà thôi!

Chờ sau khi hai tỷ đệ lấy nước sông tưới hết một lần thì Tần Liên đến gọi ăn cơm!

Tỷ đệ Tần Tinh một thân toàn bùn đất trở lại trong viện. Tần Tinh nhìn căn nhà đã bị phá sập trong một buổi sáng mà không khỏi chắc lưỡi, hiệu suất này.... Trách không được xây nhiều phòng như vậy mà chỉ cần hai tháng! Xem ra người xưa làm việc thật đúng là không kém!

Giữa trưa ăn bánh bao bạch diện, thịt ba chỉ xào nấm, rau xào, còn có canh nấm, tràn đầy ba mâm lớn, sáu công nhân ăn no nê. Nhà chủ hào phóng, công nhân làm việc cũng ra sức hơn!

Tần Liễu thị vừa lấy đồ ăn vừa tiếp đón Trình quả phụ cùng mấy công nhân ăn cơm. Mấy người làm việc đều là hán tử, nhà mình thì toàn con gái, hơn nữa Trình quả phụ cùng mình đều là góa phụ, Tần Liễu thị cảm thấy nên tách ra ăn, miễn cho người khác đàm luận!

Tần Tinh nhìn thấy trước cửa có một đống rau xanh, còn có thịt chim và trứng gà thì tò mò hỏi, "Nương, mấy thứ này từ đâu đến vậy?"

Tần Liễu thị cười nói "Đây đều là các hương thân đưa tới! Nhà trưởng thôn, Lưu tiên sinh, Tần đại gia, Tống thẩm, còn có Lý thẩm của con nữa. Cả Lộc nhi cũng đưa đồ ăn đến!"

Tần Tinh nghe Tần Liễu thị kể một lượt gật gật đầu, nghĩ người nhà mình ở trong thôn cũng được mọi người yêu mến. Khó trách bị đuổi ra đến mấy tháng cũng không bị đói chết! Nhưng không nghĩ tới Tống thẩm này cũng đưa đồ ăn đến, buổi sáng chỉ nhớ kỹ tiếng cười kỳ quái kia chứ không thấy rõ mặt mũi vóc dáng bà ta!

"Nương, người nhà cũ bên kia không có ai tới chứ?" Tần Tinh vừa ăn cơm vừa không để ý hỏi!

Tần Nguyệt lanh mồm lanh miệng nói "Ai nhờ họ tới, không đến quấy rối mới tốt!" Trong lòng lại vui không kìm được, rơi vào hố phân, như thế nào cũng phải yên tĩnh một thời gian!

Tần Tinh hiểu rõ không nói thêm nữa, ước đoán có lẽ nương nhà mình còn không biết chuyện này! Không nhìn thấy Trình Viện Viện, thuận miệng hỏi một câu "Viện Viện tỷ đâu? Không tới sao?"

Tần Liễu thị oán trách một tiếng "Còn nói nữa! Không phải Trình thẩm của con coi chúng ta là người ngoài thôi!"

Tần Tinh uống một miếng canh, kỳ quái nhìn Tần Liễu thị mới qua một buổi sáng đã đối xử với Trình quả phụ như tỷ muội, không khỏi tò mò hỏi "Sao vậy ạ?"

Trình quả phụ cười nói "Ưhm! Đừng nghe nương con nói lung tung! Trong nhà cơm và đồ ăn đều có..."

"Viện tỷ nhi đến giúp một buổi sáng, đến lúc ăn cơm thì lại đi về! Nói là Tú Tú phải ăn cơm trưa, ta nói Viện tỷ nhi đi đón Tú Tú sang, chúng ta chỉ thêm hai chiếc đũa, Trình thẩm của con nhất định không chịu, Viện tỷ nhi cũng chạy mất." Tần Liễu thị vừa dọn cơm vừa oán hận nói với Tần Tinh "Tinh nhi, con nói xem, có phải Trình thẩm ghét bỏ chúng ta hay không?"

Tần Tinh vừa ăn cơm vừa gật đầu, lại không biết nên nói sao!

Tần Nguyệt cũng nói "Trình thẩm, không nói thẩm cùng Viện tỷ tỷ đều ở trong này hỗ trợ, cho dù không hỗ trợ thì thêm đôi đũa có gì mà không được chứ?"

Tần Tinh càng ngày càng thích đại tỷ này, lương thiện khéo léo!

Trình quả phụ cười nói "Ôi da, đúng rồi, là lỗi của ta! Nhưng chúng ta cũng đều không phải là nhà giàu có, thêm người tốn thêm cơm. Thuê nhiều công nhân như vậy, ai cũng phải ăn, ngày còn dài mà!" Trình quả phụ là người có gì nói đó, nhưng rất hợp tính cách Tần Tinh!

"Trình thẩm, thẩm nói không sai. Nhưng thẩm cùng Viện Viện đều ở trong này hỗ trợ, không có đạo lý không ở trong này ăn cơm! Thêm một mình Tú Tú thì có thể tốn kém bao nhiêu chứ!" Tần Nguyệt gắp một miếng rau cho Tần Ngọc, từ lúc trong nhà có thịt, tiểu tử này không ăn rau xanh! Tần Tinh nói phải ăn thịt rau đầy đủ, Tần Nguyệt và Tần Liên đều nghe, riêng Tần Ngọc vẫn chỉ thích ăn thịt!

Tần Liễu thị bận phụ họa, "Đúng vậy đúng vậy! Hôm nay ít nhiều có Viện Viện hỗ trợ, nếu không nhiều bánh bao như vậy làm sao kịp. Ngày mai  Viện Viện đến sẽ không cho phép đi về!"

Trình quả phụ cười nói, "Được rồi, được rồi, là ta sai rồi! Ngày mai chúng ta đều đến ăn cơm!"

Tần Tinh thực vui mừng Tần Liễu thị có thể nói chuyện vui vẻ với Trình quả phụ. Trước kia hai bên không lui tới, không tiếp xúc. Bây giờ có cơ hội ở chung cùng nhau, lại có hoàn cảnh tương đồng. Hai người đều không có tướng công, Trình quả phụ sảng khoái, Tần Liễu thị ôn nhu, Trình quả phụ mạnh mẽ, Tần Liễu thị đôn hậu! Cũng không phải là người tính toán, thích so đo, vốn có thể hợp nhau! Tuy rằng Tần Liễu thị cũng có Lý thẩm là bạn tri kỷ nói chuyện nhưng tính cách Lý thẩm giống như Tần Liễu thị, tính tình dịu ngoan mềm mại. Có người mạnh mẽ như Trình quả phụ ảnh hưởng, hẳn là có thể thay đổi một chút!
Bình Luận (0)
Comment