Vương Gia Nhàn Tản, Vương Phi Nông Môn

Chương 6

Editor: Hương Cỏ

"Nguyệt Nhi, con đưa các đệ muội đi ngủ một lát đi, ta đến trông Tinh nhi." Tần Liễu thị nhìn ba đứa trẻ, bọn nhỏ đi theo bà chịu khổ sở vất vả, bà hận chính mình vô dụng, nghĩ đến tướng công đã mất lại cảm thấy bi thương, nhất thời nước mắt lại trào ra.

Ba đứa trẻ thấy nương khóc lại vây xung quanh, "Nương, người đừng khổ sở, chúng con không sao hết, chúng con trông người, trông Tinh nhi." Tần Nguyệt nắm tay mẫu thân nhẹ giọng an ủi. Dù sao nàng ta chỉ có 14 tuổi, biết chuyện thế nào cũng vẫn là một đứa trẻ. Từ nhỏ vì bảo vệ đệ muội không bị đường huynh đệ đường tỷ muội khi dễ, nàng ta bị thương, chịu thiệt thòi, khổ sở thế nào cũng không nói. Mất đi phụ thân, lại sắp phải mất đi muội muội, nàng ta làm sao chịu được? Nhưng vẫn cố nén lòng an ủi mẫu thân.

Tần Liễu thị ôm cổ Tần Nguyệt "Nguyệt Nhi, nương xin lỗi các con." 

Tuy rằng thương thế của Tần Tinh không nặng nhưng cũng rất suy yếu, tỉnh dậy một lát, lại nặng nề ngủ...

Tần Liễu thị cùng ba đứa trẻ chẳng ai chịu đi ngủ, lúc thì sờ sờ trán Tần Tinh, lúc sờ sờ tay nàng. Cảm giác cơ thể ấm áp làm cho sự lo lắng khẩn trương của bọn họ giảm bớt một chút...

Cơn mưa lớn đổ xuống khiến thôn trang yên tĩnh lạ, bởi vì có sông nên hơi nước mờ mịt, toàn bộ thôn đều phủ sương mênh mông. Bầu trời đầy sao sáng rỡ. Bất chợt một hai tiếng chó sủa, tiếng nước chảy róc rách, ngẫu nhiên có con chim lạ cất tiếng hót, trong thôn không ai chịu ảnh hưởng bởi biến cố trong nhà Tần Liễu thị kia.

Lý thẩm nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, nghĩ hồi tối có lén đưa một chén cháo qua không biết có tác dụng hay không. Nghĩ tới mấy cô nhi quả phụ kia lại đau lòng nhưng cũng chẳng có cách nào khác. Nhà mình còn phải lo bao nhiêu việc không thể nề hà!

Tần phi về nhà vừa khóc vừa quậy, mẫu thân của cậu ta là tức phụ Tần nhị gia Tần Lưu thị không cho cậu ta đi ra ngoài nữa.

Tần Lưu thị oán hận trong lòng, mắng Tần Ngọc khốn khiếp và nha đầu đáng ghét Tần Tinh kia vô số lần.

Đại tẩu vừa trở về liền ồn ào nói Tần Phi quỳ xuống cầu xin Hồ đại phu bên chỗ Tần Liễu thị vì Tần Tinh sắp chết, hại bà ta bị lão thái bà mắng chửi, lo lắng Tần phi trở về nhà bị mắng nên đã đưa cho lão thái bà hơn mười văn trộm giấu được để dụ lão bà. Thật vất vả vừa dỗ lại lừa để lão bà bỏ qua chuyện vì sao lại có bạc! Chờ tới khi lão thái bà cất tiền về phòng, Tần Lưu thị cầm nón chuẩn bị đi ra cửa tìm Tần Phi, còn chưa đi ra ngoài, tiểu tử này đã đội mưa trở về.

Thấy con một thân đầy bùn với nước thì tức không chịu được, cố tình cậu ta vừa vào cửa đã chạy sang phòng Tần lão gia, còn lớn tiếng kêu lão gia và lão bà lấy bạc đi cứu Tần Tinh!

Tần Lưu thị một phen che miệng Tần Phi, vừa túm vừa lôi con vào phòng mình, đóng cửa lại hạ giọng mắng Tần Phi, "Con là đồ khốn khiếp, ta là nương con hay là tiện nhân Liễu thị kia. Mỗi ngày đều không thấy mặt con, con định không muốn nương nữa hay sao?"

Tần Lưu thị xoa thắt lưng, trừng mắt nhìn Tần Phi, tay điểm vào trán cậu ta. Cơn tức trong ngực đầy tràn lên cổ. Tần Lưu thị khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng người cân xứng. Bởi vì Tần nhị gia Tần Phát Nghiệp rất phục tùng ngoan ngoãn với bà ta, ngoại trừ không có bạc thì cuộc sống trôi qua coi như hài lòng, trên gương mặt tương đối trẻ có một chút tàn nhang.

"Đó là Tam thẩm mà! Nương đừng mắng bà ấy! Tần Tinh bị Tứ ca đẩy xuống núi, bị thương rất nặng, nếu không lấy bạc đi trấn trên sẽ chết mất" Tần Phi ngạnh cổ, hét lên với Tần Lưu thị.

"Con ồn ào với ta cái gì, bà ta không phải là thẩm của con, bị đuổi ra khỏi nhà, Tần Tinh cũng không cứu được đâu." Tần Lưu thị nhớ tới đại tẩu Tần Hồ thị vừa trở về liền hình dung Tần Tinh cả người đầy máu, khinh thường bĩu môi. Nhiều máu như vậy, là người lớn cũng chịu không nổi, huống chi là một đứa bé gái!

"Sẽ không đâu, Tinh nhi sẽ không chết." Tần Phi khó thở, "Muội muội còn nhỏ như vậy, làm sao chết được, con đi tìm gia nãi" nói xong đẩy Tần Lưu thị ra. Tần Lưu thị một tay đẩy Tần Phi nằm lên giường, lúc Tần Phi giãy dụa muốn nhổm dậy thì đè xuống, chỉ vào mũi Tần Phi hung hăng nói "Không cho con đi, nếu con dám đi, ta sẽ tới nhà mấy tiểu tiện nhân kia quậy chết họ mới thôi!"

Tần Phi vừa nghe xong không thể tin nổi nhìn nương mình sửng sốt. cậu ta biết nương của mình nhất định làm được! Sợ run một lát buông người ngã vào giường, khóc hu hu...

Nhìn con khổ sở, Tần Lưu thị vừa hận vừa tức lại đau lòng, trong lòng lại chửi mắng cả nhà Tần Liễu thị kia vô số lần!

Tần Tinh tỉnh lại lần thứ ba trời đã sáng hẳn. Mở mắt ra, có ánh mặt trời xuyên qua vách tường chiếu vào. Trong nhà rất yên tĩnh! Vừa quay đầu thì nhìn thấy một đôi mắt to tròn như mắt nai đầy nước mắt. Bởi vì gầy yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn cỡ bàn tay, càng làm cho đôi mắt nhìn lớn hơn.

Bé gái nhìn lên thấy người trên giường đã tỉnh, nhất thời vui mừng kêu lên, "Nhị tỷ, nhị tỷ, tỷ tỉnh rồi ư, còn đau không", dù vui mừng vô cùng nhưng vẫn lo lắng nhìn Tần Tinh, thật cẩn thận hỏi.

"Không đau, có nước uống không", Tần Tinh hiển nhiên còn chưa có cách giảm sợ hãi với việc đối diện với Tần Liên nho nhỏ nhiệt tình này.

"Có, có, nhị tỷ, tỷ đợi một lát" vừa nói vừa xoay người đi ra ngoài.

Tần Tinh thu hồi ánh mắt nhìn theo bóng lưng Tần Liên, đánh giá căn nhà của nàng ở dị thế này.

Tường đất loang lổ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hai gian phòng. Đối diện với giường của mình là một chiếc giường khác, trên phủ một lớp cỏ khô, một chiếc chăn mỏng. Tần Tinh cúi đầu nhìn chiếc chăn mỏng có mùi mốc meo đắp trên người mình nhíu nhíu mày, mấy ngày nữa mà có tuyết rơi thì làm sao sống nổi chứ?

Trong giây lát liền nhớ tới cảnh tượng mấy ngày nay trời lạnh, Tần Liễu thị ngủ chung với mấy đứa bé. Không bị lạnh chết, thật đúng là mệnh lớn mà!

Tần Tinh nâng mắt lên nhìn sang bên kia giường. Hai cái ghế nhỏ, một chiếc bàn vuông đã gãy một chân, dựa vào cạnh tường có một bếp than bùn, một nồi nấu bị rò, bên cạnh là cái rổ đựng một gói to đen tuyền, không biết bên trong là gì. Còn có hai cái bình đất nhỏ, còn có mấy cái chén đũa không sứt mẻ thì cũng gãy vỡ... Hình như, đây là toàn bộ gia sản.

Giữa hai gian phòng có cửa, nhưng ngay cả cửa cũng không trọn vẹn...

"Ôi" khẽ thở dài một hơi, vô lực nhấp môi, nhà này thật đúng là khốn cùng quá! Cảm giác còn thê thảm hơn mấy lần so với lúc trước vì huấn luyện bọn họ, Cục đã đưa bọn họ tới ngọn núi xa nhất Vân Nam!

Lấy lại tinh thần, nhìn thấy Tần Liên đi từng bước chân ngắn vào cửa, bé cẩn thận che chở trong tay một cái bát vỡ, trên người mặc bộ y phục đã cũ không nhìn thấy màu gì, áo choàng ngắn bên ngoài, phía dưới quần ngắn tới sắp không che được đầu gối, lộ ra ngoài hai cẳng chân gầy gò khiến Tần Tinh kinh hãi! Đây là của muội muội mình sao?

"Có rồi, nhị tỷ, uống nước đi", Tần Liên đi mấy bước qua, đặt cái bát đựng nước lên giường, sau đó vươn cánh tay gày như một cành cây khô từ từ nâng Tần Tinh dậy.

Tần Tinh ngồi dậy, nhận chén nước Tần Liên đưa qua ngửa đầu uống mấy ngụm, giảm bớt khô nứt trong miệng. Nước mát lạnh, có vị nước suối ngọt nhẹ, so với bao nhiêu loại nước khoáng nàng từng uống qua đều ngon hơn!

Buông chén nước xuống, nhìn Tần Liên luôn cẩn thận đỡ mình, tiểu muội muội của nàng, trong lòng có một cảm xúc mềm mại, nhưng miệng không thể thốt hai chữ tiểu muội chỉ có thể hỏi bé "Mẹ chúng ta đâu?"

"Sao?" Tần Liên hoang mang nhìn Tần Tinh,

"A, là nương đâu? Còn có đại tỷ và Tần Ngọc nữa." Tần Tinh phản ứng lại, lập tức sửa lời.

Vừa mới nói xong, trong đôi mắt to của Tần Liên lại ngập đầy nước mắt, chưa nói mà nước mắt đã rơi. Tần Tinh cảm thấy vô lực, chưa từng gặp qua tình huống này chỉ đành an ủi con bé, "Muội đừng khóc, sao lại thế này, nói cho nhị tỷ nghe". Vừa nói xong, tuy rằng kỳ quái nhưng lại không khó chịu như tưởng tượng. Tình yêu thương của nguyên chủ dành cho người nhà vẫn lưu ở trong lòng Tần Tinh như cũ. Nhìn Tần Liên khóc nức nở lại cảm thấy đau lòng.

"Nương... Nương và tiểu đệ đuổi theo đại nương... Đại nương mang theo đại tỷ đi trấn trên... Trời vừa sáng Đại tỷ…, thừa dịp nương và chúng ta không chú ý, vụng trộm đi nhà đại nương... Đông tỷ lén đến nói cho nương, Đại tỷ muốn bán mình đi làm nha hoàn,... Hu Hu... Nhị tỷ... Nhị tỷ, muội không muốn đại tỷ đi làm nha hoàn... Sẽ chết." Tần Liên bổ nhào vào lòng Tần Tinh, khóc đến không còn hơi sức. Con bé vốn nhát gan, nghĩ tới đại tỷ phải đi làm nha hoàn, bộ dạng của Lý Tiểu Hoa hôm trước luôn kích thích đầu óc bé, cố nén sợ hãi mà trông giữ Tần Tinh. Bây giờ Tần Tinh tỉnh rồi, tựa như tìm được chỗ dựa, bỗng chốc liền ngã xuống.

Đối mặt với Tần Liên đang nằm khóc đến khan hơi trong lòng mình, Tần Tinh nhất thời không biết phải làm cái gì bây giờ, nhưng vẫn tuân theo tình cảm, tay cứng ngắc vỗ nhè nhẹ lưng Tần Liên, nghe theo giọng kể đứt quãng của Tần Liên cũng hiểu rõ vài phần.

Xem ra, đêm qua không ai khuyên được đại tỷ! Cũng không biết nương … bọn họ có thể đưa đại tỷ trở về hay không...
Bình Luận (0)
Comment