Vương Gia Nói Một Câu

Chương 13

Phiên ngoại: Một ngày phong phú của Hoàng đế.

“Nên rời giường, Dận Nhi.”

Lý Trọng Dận ở mép gối dưới lời kêu gọi ôn nhu đánh một cái ngáp nhỏ, chầm chậm mở mắt ra, nghênh đón hắn chính là nụ hôn sáng sớm ngọt ngào của Liễu Trường Châu. Lý Trọng Dân tỉnh tỉnh mê mê đáp trả, đối lấy giao triền thâm nhập càng thêm nhiệt tình. Vừa hôn xong, hơi thở hai người đều rối loạn, Liễu Trường Châu nhìn khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ngập nước của Lý Trọng Dận, bụng dưới liền căng thẳng, nhanh nhanh đứng dậy thay quần áo, nếu nhìn thêm, mình nhất định sẽ không kiềm chế được.

Lý Trọng Dận dưới sự hầu hạ của tỳ nữ đã rời giường.Hắn ngoan ngoãn đề nhóm tỳ nữ tùy ý rửa mặt chải đầu thay quần áo cho, liên tiếp đánh cái ngáp, bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ, nhưng vẫn giữ vững tinh thần, chuẩn bị lâm triều.

Hi Chính lâm triều quả thật cực kỳ sớm, thái dương vừa lộ mặt ra, nhóm quần thần bên ngoài đại điện đã tới đông đủ, cung kính chờ đợi Hoàng đế tới. Lý Trọng Dân kế vị từ rất sớm, tuy bảo tiểu hài tử ham thích việc ngủ, nhưng hắn chưa bao giờ bỏ lỡ lần lâm triều nào.Không thể không nói, sự dạy dỗ của Thái phó cùng sự giám sát của Thủ phụ rất có hiệu quả.

Thái phó Thanh Thành ân cần đáng kính của chúng ta hiện tại sắc mặt không tốt lắm, bộ dạng không được nghỉ ngơi tốt.

“Thật có lỗi.” Di Thân Vương Lý Trọng Gia ngoài miệng nói, nhưng thần thái không mang vẻ xin lỗi nào, “Tối hôm qua ta quá…”

Thanh Thành trừng y một cái, đừng nói gì hết, thật là, trước kia làm thế nào mà thấy lạnh như băng vậy? Trên giường rõ ràng là —— Thanh Thành vừa nghĩ tới liền nhịn không được đỏ mặt, oán trách lại liếc Lý Trọng Gia một cái, quay đầu không thèm để ý tới y.

Lý Trọng Gia cũng không giận, ngược lại nhoài người tới nhỏ giọng trêu chọc Thanh Thành, “Sao thế?Vi phu đêm qua không vừa lòng ngươi?”

Mặt Thanh Thành đỏ đến độ sắp chảy máu, người nọ là Lý Trọng Gia sao?

Đại thần chung quanh hưng trí bừng bừng vây xem phu thê người ta cãi nhau, thuận tiện cảm thán một câu sức mạnh tình yêu thật vĩ đại.

Quan hệ của hai người xem như là một bí mật mà mọi người trong triều đều biết, mọi người cũng chậm rãi tiếp nhận, chẳng qua, mỗi lần bắt gặp hỗ động giữa Lý Trọng Gia cùng Thanh Thành, người xung quanh đều tự giác bản thân là một cây đèn cầy cỡ lớn, hận không thể nhanh nhanh biến mất.

“Hoàng Thượng giá lâm —— “

“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế —— ”

“Chúng ái khanh bình thân —— ”

“Tạ ơn Hoàng Thượng —— ”

Vì thế kế tiếp chính là một loạt các quốc kế dân sinh liên quan với nhau, rất nghiêm túc, không hề hợp với phong cách văn này, cho nên chúng ta chuyển cảnh đi, đi xem Ngụ thiện phòng đang làm cái gì.

“Đây là cái gì??” Các ngự trù thế nhưng không tận chức tận trách chuẩn bị đồ ăn sáng cho Hoàng Thượng, mà là vây quanh một chỗ, tỉ mỉ nhìn phát minh mới nhất của Vương đại trù.

Điểm tâm màu vàng kim tản ra hương khí mê người, cắn xuống một hơi rất mềm mại, kèm theo hương vị mật ong ngọt ngào.

“Đây là điểm tâm phát minh mới của ta —— bánh ngọt!” Vương đại trù đắc ý dào dạt giới thiệu, “Ngọt mà không ngấy, mềm mà không xốp, Hoàng Thượng nhất định sẽ thích.”

Nhóm ngự trù đều gật đầu, bọn họ đã nếm qua, quả thật là khẩu vị Hoàng đế thích nhất. Ai, xem ra giải thưởng ngự trù sáng tạo tháng này lại thuộc về Vương đại trù rồi.

Quả nhiên, phần ăn sáng trình lên chính là bánh ngọt, khiến Hoàng đế khen không dứt miệng, ca ngợi Vương đại trù một phen, mọi người hâm mộ ghen tị căm hận các loại nhìn Kim Sạn Tử do Hoàng đế ban cho trong tay Vương đại trù, nhao nhao quyết định, lấy Vương đại trù làm mục tiêu, vì mục đích xua đuổi ông ta mà cố gắng phấn đấu, Vương đại trù cũng xem đây là điểm khởi đầu mới, tiếp tục tận sức khai sáng sáng tạo điều mới mẻ. Ngự thiện phòng nhiệt tình bừng bừng, cạnh tranh lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau, cộng đồng cùng nhau tiến bước tới tương lai sáng lạn!

Khụ khụ, hơi lạc đề, chúng ta vẫn nên tiếp tục chạy xem Hoàng Thượng đang làm cái gì đi.

“Trẫm muốn ăn bánh hạnh nhân.”

“Không được!”

“Trẫm muốn uống chút nóng ca-cao.”

“Không được!Còn nữa, là ca-cao nóng.”

“Trẫm muốn nghỉ ngơi một chút.”

“Không được!”

“Trẫm muốn —— ”

“Không được!”

“Trẫm cái gì cũng chưa nói mà.”

“Không được, không được, không được!”

“Này!”Lý Trọng Dận đập bàn hô to, “Liễu Trường Châu, trẫm nhẫn ngươi đã lâu rồi!Trẫm đứng đầu một quốc gia, trẫm nói cái gì thì là cái đó, há để ngươi xen mồm vào!”

“Ba!” Liễu Trường Châu đứng dậy, hung hăng quăng đống tấu chương đang cầm trong tay lên bàn, “Hoàng Thượng, ở đây còn có ít nhất 50 phần tấu chương của quan viên các nơi trình lên, Hoàng Thượng nếu xem không hết, thần chắc không biết gọi người chuẩn bị ngọ thiện rồi.”

“Ngươi, ngươi trừ bỏ lấy việc ăn ra uy hiếp trẫm, ngươi còn chiêu số nào khác không?”

“Hừ, chiêu này trước giờ đều dùng tốt, thần làm sao phải phí đầu óc nghĩ chiêu mới.”

“Trẫm phải tru di cửu tộc ngươi!” Lý Trọng Dận thu liễm kiêu ngạo một chút. “Ai cũng không tha.”

Liễu Trường Châu nở nụ cười, “Thần cùng vợ thần ở đây, cứ theo xử lý của Hoàng Thượng.”

Lý Trọng Dận nháy mắt mấy cái, trong phòng chỉ hai người bọn họ, kỳ quái hỏi “Vợ ngươi là ai chứ?”

Liễu Trường Châu chỏ chỏ vào mũi hắn, “Gần ngay trước mắt.”

“Ngươi đừng tưởng rằng, ngươi hoa ngôn xảo ngữ, thì trẫm sẽ, sẽ bỏ qua cho ngươi.”Lý Trọng Dận kiềm không được đỏ mặt, Liễu Trường Châu chết tiệt, đột nhiên sát như vậy làm gì, đừng tưởng, trẫm sẽ trúng mỹ nam kế của ngươi.

Liễu Trường Châu nhẹ nhàng hôn trên trán Lý Trọng Dận một cái, “Ngoan, chúng ta làm nhanh nhanh, chiều sẽ mang ngươi đi thả diều.”

“Thật không?” Ánh mắt Lý Trọng Dận hơi sáng lên, không cần đọc sách thật tốt!

“Ta lừa gạt ngươi bao giờ.” Liễu Trường Châu cưng chiều sủng nịch nói, xoa xoa chóp mũi của hắn.

“Thích nhất Trường Châu ca ca!”Lý Trọng Dận hôn một phát thật vang dội trên mặt y, sau đó thành thành thật thật chăm chú xem tấu chương.

A, từ từ, trẫm vừa nãy hình như rất tức giận, là tại sao nhỉ?Quên đi, mặc kệ nó, chiều đi thả diều, cũng phải gọi Hoàng huynh và lão sư tới.

Tấm lụa màu vàng sáng dùng sợi màu thêu hình con rồng trông rất sống động, con diều tinh xảo khiến Lý Trọng Dận yêu thích không buông tay, khẩn cấp muốn cho nó bay lên bầu trời.

Liễu Trường Châu dẫn hắn tới phiến cỏ phía sau hoàng cung, xuân ấm hoa nở, trời xanh mây trắng, người bắt gặp đều cảm thấy rất thư thái.

“Lão sư nâng diều lên giúp trẫm, trẫm nói buông tay thì buông nhanh nhanh đó.”Lý Trọng Dận trịnh trọng nói với Thanh Thành, Thanh Thành cũng nghiêm túc gật đầu, “Thần rõ rồi.”

Nhìn biểu tình hai người, còn tưởng đang phải chấp hành nhiệm vụ quan trọng gì đó, Lý Trọng Gia cùng Liễu Trường Châu ngồi ở một bên, uống trà, ăn điểm tâm, xem thân thân nhà mình —— bận rộn chạy tới chạy lui.

“Buông tay, nhanh buông tay.”

“Thu dây lại nhanh lên.”

“A, sắp rớt xuống kìa!”

“Chạy tiếp chạy tiếp, ”

“Thả dây thả dây.”

“Lần này chúng ta đổi hướng chạy.”

Hai người vội vàng đến bất diệc nhạc hồ, Lý Trọng Dận chạy loanh quanh đầu đầy mồ hôi, Thanh Thành cũng thở phì phò, diều vẫn nằm yên trên mặt đất.

Nhìn hai người ủ rũ, Liễu Trường Châu cùng Lý Trọng Gia liếc nhau, tiếp nhận trọng trách thả diều.

Được rồi, kỳ thật hai người kia không phải thả không được, chẳng qua, nhân phẩm người ta tốt, đúng lúc có một trận giò vù vù thổi tới, dưới ánh mắt sùng bái của Lý Trọng Dận cùng Thanh Thành, con diều run run càng bay càng cao, Liễu Trường Châu Lý Trọng Gia lặng lẽ lau mồ hôi trong lòng hô, nguy hiểm quá, thiếu chút mất mặt rồi.

Buổi thả diều chiều nay cuối cùng lấy hàm răng cắn đứt dây diều một phát của Lý Trọng Dận, diều bay đến địa phương bọn họ không nhìn thấy mà chấm dứt.

Bữa tối bốn người quay quần ăn chung với nhau, đồ ăn đều là thứ Lý Trọng Dận ưa thích, bất quá không khí sung sướng liền hết hạn khi Lý Trọng Gia cùng Thanh Thành cáo từ về phủ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn Lý Trọng Dận nhăn lại một chỗ, nhìn sách trong tay Liễu Trường Châu. “Cũng không cần phải đọc sách mà.”

“Hoàng Thượng có thể không ăn cơm sao?” Liễu Trường Châu vẫy tay, thỏa hiệp nói “Hôm nay có thể đọc ít một chút.”

“Liễu ái khanh, mệt mỏi cả ngày cũng nên nghỉ ngơi thôi.”

“Thần không phiền lụy.”

“Liễu ái khanh không cần cướp đoạt nghề nghiệp của lão sư.”

“Đốc thúc Hoàng Thượng học tập, cũng là trách nhiệm của thần.” (thiếp =)))

Lý Trọng Dận không cam lòng, hắn chuyển chuyển con mắt, câu khóe miệng lên ngồi trên đùi Liễu Trường Châu, “Trẫm hôm nay muốn học thứ khác.” Vừa nói, tay một bên đốt lửa khắp người Liễu Trường Châu.

“Hoàng Thượng.” Liễu Trường Châu là một nam tử bình thường, người yêu mình sờ tới sờ lui trên người, không chút phản ứng mới là lạ, có điều, thân là Thủ phụ đại thần chớp nhóe một tia trách nhiệm cuối cùng, khiến y miễn cưỡng mở miệng nói: “Hoàng Thượng, hôm nay nên đọc…”

“Ai nha, Liễu ái khanh nơi này nóng quá a,” Lý Trọng Dận ngựa quen đường cũ cầm tiểu đệ của Liễu Trường Châu, “Liễu ái khanh có phải bị bệnh rồi hay không? Muốn trẫm gọi thái y tới kiểm tra một chút?”

“Hoàng Thượng!”Liễu Trường Châu cố gắng đẩy Hoàng Thượng xuống đùi mình, “Thần không sao.”

Lý Trọng Dận nhìn hơi thở y rối loạn, quyết định cho thêm dược mạnh hơn, ào một cái, Lý Trọng Dận xé long bào màu vàng rực rỡ của mình, da thịt trắng nõn phấn hồng như ẩn như hiện, Liễu Trường Châu nhìn đến miệng khô lưỡi khô, “Trường Châu ca ca,” Lý Trọng Dận nở nụ cười thiên chân vô tà, nhỏ nhẹ nói: “Thân thể người ta nóng quá, còn rất kỳ quái nữa, ngươi tới kiểm tra giúp người ta chút đi.”

Lý trí Liễu Trường Châu bị sắc đẹp đả bại, y ôm lấy vật nhỏ mê người, khẩn cấp đi về phía long sàng.

Toàn thắng! Lý Trọng Dận đắc ý dựng thẳng ngón trỏ cùng ngón giữa.

Tiện thể, Liễu Trường Châu là □ khống, giám định xong. (bị lỗi)

Đương nhiên, tới nửa đêm về sau, khi hắn khóc sướt mướt nói “Liễu ái khanh, trẫm muốn đọc sách, chúng ta đừng làm nữa, đi đọc sách đi đọc sách đi.”Thân thể lực hành của Liễu Trường Châu nói cho hắn biết, dẫn lửa còn muốn trốn là không có khả năng.

Vì thế hối hận và vân vân, có hay không?Cho trẫm một hộp.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Phía trên ~ Vương gia nắm tay Thái phó chào cảm ơn ~ văn tiếp theo gặp lại!
Bình Luận (0)
Comment