Vương Gia Nói Một Câu

Chương 5

“Ai da da, rốt cục đã tỉnh lại.” Thanh Thành mới vừa khôi phục ý thức chợt nghe thấy một giọng nữ nũng nịu sát bên tai, “Ta còn sợ ngươi bán cho ta một người chết đó.”

“Hoa mụ mụ, ngài sao lại nói thế, ” Một giọng nam nịnh nọt lên tiếng, “chúng ta đã hợp tác bao nhiêu lần, vất vả lắm mới có hàng thượng đẳng này, ta liền nhanh nhanh đưa tới cho ngài.”

“Nghe ngươi nói thế, ” giọng nữ đó tiếp tục nói, “Đây là ngươi nhận được, chờ bán hắn được cái giá tốt, lại chia thêm cho ngươi.”

“Hảo hảo hảo, có lời này của Hoa mụ mụ, ta an tâm… Ta sẽ chờ tin tức tốt của ngài.”

“Đừng giả bộ, đứng lên đi, ta biết ngươi tỉnh.”Hoa mụ mụ ngồi vào bên giường, nói với Thanh Thành.

Thanh Thành ngồi dậy, hắn nhớ rõ bọn họ gặp sơn tặc trên núi, sơn tặc cướp xe ngựa đi, hắn vô ý đụng đầu vào vách xe, hôn mê mất. Khi tỉnh lại thì ở nơi này. Trang trí trong phòng có chút hoa lệ, đáng tiếc lại pha lẫn khí tức mị tục.

“Xin hỏi, đây là nơi nào?”Thanh Thành hỏi.

“Đây là Túy Hoa lâu, là địa phương dành cho nam nhân tầm hoan mua vui.” Hoa mụ mụ vươn tay nâng cằm Thanh Thành, “Với khuôn mặt nhỏ nhắn này của ngươi, Bằng ngươi này khuôn mặt nhỏ nhắn, hảo hảo làm việc, tên tuổi có thể đứng đầu bảng không chừng.”

Thanh Thành sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, cả người run run hỏi “Đây là có phải..thanh lâu?”

Hoa mụ mụ nhìn dáng vẻ của hắn, ha ha cười rộ lên.“Xem ngươi sợ tới cỡ nào kìa. Đây cũng không phải địa phương yêu ma quỷ quái gì, chúng ta cũng là buôn bán đúng đắn, chẳng qua là làm ăn chút da thịt thôi.”

Thanh Thành trưởng thành như thế, chưa bao giờ trải qua sắc dục gì đó, thứ nhất, sách thánh hiền có nói, chuyện tình yêu, là phải cùng người hoan hỉ, thứ hai, tuy hắn rất hâm mộ Di Thân Vương Lý Trọng Gia, nhưng cũng chỉ là ngẫm trong đầu thôi. Lần này tiến vào thanh lâu, rõ ràng phải đi tiếp khách.

“Ngươi nha, ngoan ngoãn nghe lời, Hoa mụ mụ ta bảo đảm ngươi có thể nổi tiếng.” Hoa mụ mụ vẫy tay, người có vẻ là người sai vặt tiến vào, đặt sách xuống bàn, “Ta thấy ngươi thông thạo chữ nghĩa, đưa ngươi vài cuốn sách, ngươi xem một chút.”

“Không không không, ” Thanh Thành lắc đầu liên tục, “Ta, ta còn có chuyện quan trọng phải làm, ngươi buông tha ta, ta sẽ bảo đồng bạn ta đưa ngươi tiền tài, ”

Hoa mụ mụ lập tức mặt tối sầm, “Ngươi đã được bán cho ta, há có thể muốn đi thì đi?Hoa mụ mụ ta có tiền, coi trọng cái túi da này của ngươi. Ta khuyên ngươi tốt nhất nghe lời một chút, nếu không, sẽ cho ngươi ăn đau khổ.”

Nói xong Hoa mụ mụ liền rời đi, từ khe cửa mở, Thanh Thành thoáng nhìn thấy vài tráng hán đứng canh cửa.Làm sao đào tẩu, sợ phải hảo hảo suy ngẫm một phen. Thanh Thành đầu tiên đứng dậy ăn chút gì đó, bổ sung thể lực, sau thay đổi kiện quần áo sạch sẽ. Xem ra Hoa mụ mụ này thật sự muốn hảo hảo bồi dưỡng hắn thành đầu bài, ăn mặc đều rất hảo. có điều phải nhanh nhanh trốn thoát a, Thanh Thành thong thả bước quanh trong vòng, bên Lý Trọng Gia không biết thế nào, hẳn không bị thương tích gì đi, thân thủ y lợi hại như thế. Vừa nghĩ, Thanh Thành đến bên cửa sổ đẩy ra, đẩy nửa ngày cũng không mở, nếu bản thân mình có võ công gì đó thì tốt rồi, hắn không khỏi uể oải một trận, vậy phải làm sao bây giờ a?

Ánh mắt Thanh Thành bỗng dưng dừng trên mấy cuốn sách, trong lòng hiếu kỳ, nhịn không được cầm lấy một quyển, lật lật ra xem thử. Mới nhìn thoáng qua hắn đã quăng đi ngay lập tức. Mấy hình ảnh kia là gì chứ, hai nam nhân làm soa, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy, sách bên trong thanh lâu cũng rõ ràng quá đi! Hắn chẳng hiểu sao tự nhiên lại nhớ tới đông cung đồ mà Hoàng đế bệ hạ từng đưa cho hắn, lại nghĩ tới bộ dáng Lý Trọng Gia, vội vàng vỗ vỗ đầu, nghĩ lung tung cái gì, chạy trước quan trọng hơn a.

Túy Hoa lâu có một thói quan, bất lưu thanh bạch. Nói cách khác, phàm là người bán vào Túy Hoa lâu, nếu là nữ tử nhà đàng hoàng, đầu tiên sẽ bán đấu giá đêm đầu tiên, sau đó lại chậm rãi *, * [1] xong sẽ bán đêm đầu tiên một lần nữa, lấy mánh lời này, kiếm lời thêm chút bạc. Thanh Thành còn chưa nghĩ ra phải trốn ra ngoài như thế nào, đã bị người đánh thuốc mẹ, kéo lên đài bán giá công khai.

[1]: bị lỗi, không dịch ra được.

Giữa lứa tuổi thiếu niên và nam nhân, trong đó có một loại thiếu niên dung mạo thanh tú dáng người hơi mang vẻ gầy yếu, lại có thêm một phần khí chất thành thục, Thanh Thanh vừa bị kéo lên đài, chợt nghe phía dưới đầy tiếng hấp khí.Hoa mụ mụ vừa lòng gật đầu, quả nhiên là hàng thượng đẳng, tầm mắt bà ta lại rơi xuống người Thanh Thành, bà ta nhịn không được cũng hít vào một hơi, dược, dược này hạ hơi nhiều.

Chỉ thấy Thanh Thành khoác một kiện sa y màu đỏ thẫm, tuy kiểu dáng tương đối bảo thủ, nhưng vạt áo và tay áo hơi ngắn, nhưng chất vải phần dưới có phần khinh bạc, da thịt bạch nị làm người mơ màng; mái tóc dài đen nhánh tùy ý buộc lại, vài sợi tóc rơi rụng trước ngực, nhu nhuyễn ẩm sáng, khiến người muốn bắt lại thưởng thức thật kỹ; hấp dẫn người nhất chính là khuôn mặt của hắn, khuôn mặt trắng nõn đầy nét đỏ ửng, như say phải rượu, cái mũi cái miệng khéo léo, càng tăng thêm vẻ to sáng của mắt, nhưng mà lúc này, trong mắt dường như mang hơi nước, hiện ra loại vô tội lại bất lực. Thanh Thành bởi vì trúng dược, chỉ cảm thấy toàn thân thật nóng, ánh mắt hắn tan rã nhìn địa phương không biết tên, người nào đó tùy ý nâng hắn vào trong phòng. Khoan đã, Thanh Thành lắc lắc đầu, hắn dường như mơ hồ trông thấy Lý Trọng Gia, hắn vô ý thức liếm liếm khóe miệng, loại địa phương này, Lý Trọng Gia chắc không tới bao giờ. Không ngờ rằng, khoảnh khắc cái lưỡi lướt qua đôi môi, bụng dưới của biết bao nhiêu người trở nên căng thẳng, đều kêu gào nâng bài, muốn mua đứt hắn.

“Đó là công tử chúng ta phải không?”Kiếm Nam lén lút hỏi Lưu Phong, “Ta không nhìn lầm đi?”

Lưu Phong sát sát nước miếng, “Mỹ nhân kia chính là công tử.”

Sau khi đoàn người bọn họ biết được tung tích của Thanh Thành, liền vội vàng chạy tới, nhưng vẫn chậm một bước. Vốn Lưu Phong đề nghị trực tiếp đạp cửa vào thanh lâu đoạt Thanh Thành trở về, bất quá Kiếm Nam lo lắng bại lộ hành tung của Vương gia, không ổn thỏa lắm. Cuối cùng Nhị đương gia đề nghĩ ở tràng đấu giá “mua” Thanh Thành, lấy phương thức tương đối “hợp pháp” cứu hắn ra, đồng thời cam đoan tự lấy tiền mua hắn. Nhưng khi hắn ta nhìn thấy Thanh Thành xuất hiện oanh động toàn trường, hắn ta bắt đầu đau lòng tiền của mình.

“Một trăm lượng hoàng kim, mua hắn.” Tất cả mọi tiếng ồn ào đều bị thanh âm này đè nén xuống. Trong Túy Hoa lâu yên tĩnh vài giây đồng hồ, Hoa mụ mụ sửng sốt, bỏ ra một trăm lượng hoàng kim mua một người, người đứng đầu bảng dù có bán cả đời, cũng không thể nhiều đến vậy.

Người nói chuyện là Kiếm Nam, hắn ta đương nhiên đại biểu nói cho Vương gia, Người chung quanh đều nghị luận, người này không phải phú đắc lưu du thì là bệnh đã hết thuốc chữa, bệnh về mặc đầu óc. Vừa rồi có vài người kêu to lên, cũng bắt đầu nhìn mặt nhau, ngoan ngoãn ngồi xuống.Bọn họ đúng thật coi trọng Thanh Thành, nhưng không đến mức bỏ ra nhiều tiền như thế cho một cái thanh lâu.

“Một trăm lượng hoàng kim, đủ để mua hắn sao?” Kiếm Nam lặp lại.

“Đủ đủ.”Hoa mụ mụ như vừa tỉnh khỏi mộng, vội vàng gật đầu, “Vậy là đủ rồi.”

Nhị đương gia chảy nước mắt trong lòng, ngoan ngoãn lấy ngân phiếu ra, yên lặng cầu nguyện sự tình dừng ở đây.

Lý Trọng Gia thì đi lĩnh người, bước lên cầu thang, đi vào phòng củaThanh Thành.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ngày mai tám giờ tối có thịt ~ ngao ô ~ nhưng cầu đừng khóa.
Bình Luận (0)
Comment