Vương Gia, Ta Gả!!!

Chương 17

Lạc Nguyệt toàn thân run rẩy, song thân đang chết dần chết mòn vì mình, nàng làm sao chịu nổi, nức nở nghẹn ngào nói trong hơi thở hổn hển “Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà”.

Hồn phách lơ lửng giễu cợt, mở miệng lạnh lẽo “ Ngươi có thể về nhà, nếu ngươi có thể làm được hai điều”.

Lạc Nguyệt vùng dậy mạnh mẽ, như người chết đuối tuyệt vọng vớ được phao cứu sinh, muốn bắt lấy hồn phách kia nhưng không thể được, gấp gáp “Ngươi nói đi, ta nguyện dốc hết sức thực hiện”.

“Điều thứ nhất, ngươi không cùng người thế giới này giao hợp phu thê, giữ trọn tấm thân trinh trắng”. Hồn phách kia mở lời không nhanh không chậm, từng chữ rõ ràng để đối phương ghi tạc thật kỹ. “Điều thứ hai, ngươi phải giúp ta tụ hợp thiên khí, để huyền nguyệt cổ cầm cùng huyền thiết linh lung kiếm tương hợp mở ra thời khắc thiên địa chuyển giao, khi đó hồn phách của ngươi sẽ có thể vượt qua không gian trở về thế giới của ngươi”.

Thanh linh xà hai mắt lóe sát ý, ma nữ oan hồn kia là kẻ nào chính nó chưa biết, nhưng lời nói kia một khi thực hiện thì cả hai chủ nhân đều rơi vào vạn kiếp bất phục, vùng vẫy trong luân hồi tử sinh không thể xoay mình. Nó phóng tới ngoác rộng miệng cắn, lại không nghĩ mình hiện tại hữu hình, âm ma kia vô hình không chạm được.

Lạc Nguyệt nghe kịp, đầu óc vẫn có chút mờ mịt, không quan tâm biểu hiện khác lạ của thanh linh xà. Nếu những lời nói của hồn phách là thật, thì thế giới này đúng là có những kỳ tích mà con người khó nắm bắt được. Nàng chần chừ “Ta phải làm sao có thể tìm được chúng”?

“Ta sẽ truyền toàn bộ trí nhớ và năng lực của mình cho ngươi, với điều kiện ngươi phải chấp nhận ngươi là ta, Lâm Thiên Nguyệt, đích nữ tam tiểu thư của Hộ quốc công Lâm Nghi, thay ta về phủ Hộ quốc công. Sau đó tìm cách mở ra tầng hầm bí mật ở Hộ quốc công phủ lấy lưỡi kiếm huyền thiết linh lung, thiên địa giao hòa, thiên cơ xảo hợp, lưỡi kiếm tự động hợp nhất với chuôi kiếm trên người ngươi. Còn cổ cầm, hiện ta biết nó đang ở Kỳ vương phủ, ngươi tự mình tìm…”

Đúng lúc này, Ti lão chưa hiện thân đã nghe tiếng quát “Nữ hồn to gan, nghịch thiên gây loạn nhân sinh luân hồi, tự tìm hồn xiêu phách tán”.

Chưa nói hết câu, nữ hồn phách kia vẻ mặt co kéo hoảng sợ cực độ dần mờ nhạt… Ti lão trở mặt tích tắc, hề hề nhìn Lạc Nguyệt nhỏ nhẹ “Nha đầu, không nên nghe những lời của nữ hồn, ngươi …”

Lạc Nguyệt không đợi lão nói hết câu, cũng là tức giận khó nén đưa ra ma trảo tiến đến chực lấy mạng lão. Lắc người né tránh, lão cũng hết cách lại biến mất trốn thoát.

Lạc Nguyệt giận dữ, lão ngoan đồng đáng chết, đã khi không đưa mình đến cổ đại, hại mình gia đình ly tán tiêu điều còn dám xuất hiện. Bỗng cơ thể nàng chấn động, một nguồn lực mạnh mẽ chạy loạn không có quy luật, tứ chi như bị giằng xé giành giật, khó chịu cùng cực, trán úa từng mồ hôi đầm đìa. Chốc lát, nguồn nội lực cường hãn đó bị dằn xuống, nàng dễ chịu hơn, lúc này bên tai nghe văng vẳng “Một tháng ở đây bằng một ngày nơi thế giới của ngươi, nếu không muốn song thân của người đau khổ dày vò vong mạng thì hãy mau chóng hành động. Nên nhớ, song thân ngươi chỉ có ba ngày thời gian, nếu không ngươi có trở lại thì cũng là âm dương cách biệt…”

Lạc Nguyệt đứng phắt dậy, đầu óc lẩn quẩn nghĩ đến mình được dưỡng dục trở thành sâu gạo bình an hết đời, nay tận mắt thấy song thân vì mình tuyệt vọng muốn chết, nàng như có trăm nghìn sâu độc cắn phá tâm can. Nắm chặt bàn tay, quyết tâm mạnh mẽ tìm đường quay về, nàng không thể yếu ớt được…

Hai mắt Lạc Nguyệt cứng cỏi kiên định, tiếp nhận thực tế mình là Lâm Thiên Nguyệt, đích nữ của Hộ quốc công Lâm Nghi, tìm đường rời khỏi cung điện bạch ngọc dưới lòng đất quy tụ đủ các thần khí trên để tìm đường trở về.

Thanh linh xà đôi mắt buồn bực bất lực, vẫn bám sát theo nàng, chỉ khi nào rời khỏi đây, nó mới có thể nghĩ cách cùng đại chủ nhân ngăn cản ý đồ của nàng.

Xuyên qua hành lang cung điện, Lạc Nguyệt cùng thanh linh xà một đường đi từng bậc thang lên trên, mãi vẫn chưa thấy cửa ra. Chân nặng như mang đá, thở khí không thông, bụng đói cồn cào toàn thân vô lực, nàng không thể đi được nữa, chuyển mắt ngọc nhìn Thanh linh quỷ dị, hai mắt tỏa sáng hào quang….

Thanh linh xà thở phì phì, đờ đẫn, rất không tự nguyện dùng đuôi quấn ngang người Lạc Nguyệt, dùng sức quăng nàng lên bốn bậc thang thẳng đứng, chính nó lại lè lưỡi dài hai thước, thở gấp gáp trườn từ từ lên từng bậc thang, khóc không ra nước mắt. Cứ như vậy một người một rắn nhích dần đến bậc thang cuối cùng. Thanh linh cảm thán “Ai cha, không biết bản lĩnh phàm nhân nào thâm hậu đến mức tạo được cung điện bạch ngọc nguy nga dưới lòng đất sâu vạn trượng thế này, chẳng trách khi mình trượt rơi xuống đến ba khắc mới tới đáy. Giờ khắc này leo lên càng khổ sở!!!”

Một chút ánh sáng le lói thay cho bóng đêm, Lạc Nguyệt và Thanh linh đều mừng rỡ, lối ra, là lối ra đó!!!

Nhưng cả hai ngưng trọng, ánh sáng le lói kia còn cách xa mấy trượng, khung cảnh ở bậc thang cuối cùng khiến cả hai choáng váng vì có hàng vạn tượng binh lính ngay hàng thẳng lối, tư thế hành quân bố trận hào hùng. Lạc Nguyệt đổ mồ hôi lạnh, chút bản lĩnh mạnh mẽ kiên định mới có giảm đi phân nửa, những tượng đất này lại đang… mở mắt chăm chăm nhìn nàng.

Nàng rét run thấu xương, di chuyển từ cổ theo cột sống lan xuống, toàn thân cứng đờ, cái này là… âm binh!? Nhưng mà nhiều ma như vậy quá dọa người! Nàng cơ hồ đứng còn không vững, một thân cao thủ, nội công thâm hậu cũng không vượt qua được đám âm binh này.

Đúng lúc Lạc Nguyệt sắp ngã hôn mê, “Vúttttt…”, vật thể sáng óng dài thườn thượt từ đâu xé gió lao thẳng đến như muốn đòi mạng nàng. Lạc Nguyệt cứng đờ, thân thể hóa đá, nhắm tịt hai mắt không kịp né tránh.

Hít thở, hít thở, Lạc Nguyệt đang run sợ bỗng thấy trên mặt ngứa ngứa. Nàng hé mắt nhìn, cái sợi dây sáng bóng kia nghịch ngợm, thẳng một đường dừng trước tầm mắt nàng, một đầu kia lại đang cọ cọ vào má nàng trêu đùa, thật kỳ quái.

Lạc Nguyệt tức giận, không biết tại sao mình liên tục bị những thứ kỳ quái đùa bỡn, hai tay bắt lấy sợi dây vứt mạnh xuống đất mắng “Ngươi. Cái sợi dây quái quỷ, dám hù dọa ta, ta cắt ngươi làm hai”.

Sợi dây nhỏ kia ủy khuất, có chút biểu hiện không cam lòng, cuộn thành một cục bạc nhỏ nhỏ, nhảy cẫng lên xuống mấy cái rồi nhanh như cắt nó lao vào thắt lưng của Lạc Nguyệt quấn quanh người nàng. Lạc Nguyệt sững sờ, hai tay mân mê thắt lưng, cảm thấy có một sợi dây kim loại cứng cứng nhỏ xíu bám chặt, không thể tháo xuống. Đột ngột, toàn thể tượng binh lính đồng loạt quỳ rạp xuống hành đại lễ. Ô… hai mắt nàng mở to, ngẫm nghĩ “Âm binh chào người, chuyện lạ gì giờ giờ khắc khắc đều có nga”.

Thanh linh xà hai mắt phát sáng, trước vì Cửu tiên bạch ngân xuất hiện nhận chủ, sau vì nó nhìn xuyên thấu qua lớp tượng đất, thấy được đây thực sự là thiên binh cung đình, không phải là do Thiên đế phái theo bảo hộ Cửu Nguyệt công chúa hạ trần sao? Ha ha, nếu đã huy động được thiên binh thì ngày nàng quay về thượng giới ắt không xa.

Ti lão thượng tiên không dám hiện thân, cùng nha đầu cường đại kia đối mắt không có quả ngọt để ăn rồi, thôi thì từ phía sau phủ tới, một chiêu quét qua mắt nàng phong ấn, cũng là dùng sức hất văng hai chủ tớ kia một phát bắn ra ngoài cửa ra âm đ*o.

“Bùm”, Lạc Nguyệt cùng Thanh linh một lần nữa ngã chổng vó, mặt hôn đất thắm thiết, nàng nghiến răng chửi đổng “Con mẹ nó, kẻ nào đẩy ta sẽ bị thiên lôi giáng chín đạo sấm sét thành heo quay”!

Đang gió mát hiu hiu, mây xanh nhẹ nhẹ, tức khắc lóe sáng giữa trời sấm sét xé xé rách bầu trời “Đùng, đùng…”

Ti lão chưa rời khỏi âm đ*o, một thân trơ trọi giữa đám thiên binh, bị chín đạo sấm sét từ trên trời giáng trúng chín lần “Ầm, ầm…” ngã lăn ra đất, mặt mũi cháy đen, tóc râu khét lẹt không ra hình hài, gầm thét oán thán “Thiên lôi!!! Ngay cả ngươi cũng hùa theo nha đầu kia ám toán ta”!

Thiên Lôi “Thật xin lỗi, ta cũng là thân bất do kỷ… hắc hắc…”

Ti lão “…”
Bình Luận (0)
Comment