Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 109


Hạc lão đã triệt để tin tưởng Hàn Phỉ hiểu y thuật, bằng không, nàng không thể biết rõ những thứ này, hành động trong tiềm thức của một người căn bản không thể giả bộ được, nhưng nàng hiểu bao nhiêu y thuật lại rất khó nói, chỉ là một nữ oa, có thể trông cậy y thuật của nàng có bao nhiêu cao siêu sao?
Nhưng dù chỉ là hiểu sơ cũng đủ khiến Hạc lão cảm thấy hứng thú, xem ra lần chữa bệnh tình cờ này còn có thể gặp kinh hỉ không ngờ nữa đấy.
Ngay đêm đó, Hạc lão ở lại Hàn phủ, Hàn Thượng Thanh cũng đã hoàn toàn thay đổi thái độ đối xử với Lão Đại Phu này, toàn bộ Hàn phủ cũng được dặn dò kĩ trên dưới một lần, tuyệt đối không thể đắc tội Hạc lão!
Hàn Phỉ có chút nôn nóng đi đi lại lại trong phòng, một mặt là vì trong phủ đột nhiên xuất hiện một đại nhân vật như vậy mà cảm thấy đau đầu, mặt khác nàng hiện giờ thực sự rất lo lắng cho tình trạng của Hàn Văn Thư.
Mãi đến tận nửa đêm, sau khi tính toán mọi người trong phủ đã ngủ say, Hàn Phỉ liền lặng lẽ rời phòng, hướng phòng riêng của Hàn Văn Thư mà đi tới.

Dọc đường đi rón ra rón rén, nhiều lần suýt thì bị phát hiện, nhưng cuối cùng cũng coi như bình an vô sự đi được tới phòng của Hàn Văn Thư, Hàn Phỉ đẩy cửa đi vào, trên giường một thân ảnh nhỏ nhỏ đang nằm, nàng vừa tới gần bên giường, còn chưa lấy lại tinh thần đã nghe thấy trong đêm đen một tiếng gọi mềm mại nho nhỏ vang lên: "Tỷ tỷ.."
Hàn Phỉ giật mình, cúi đầu nhìn, liền đối diện với đôi mắt lóe sáng của Hàn Văn Thư.
Hàn Phỉ vỗ ngực một cái, nói: "Thì ra đệ đã tỉnh dậy."
Hàn Văn Thư thấp giọng nói: "Ta không dám ngủ.."
Hàn Phỉ cau mày, nói: "Tại sao? Đệ không nghỉ ngơi thật tốt thì bệnh tình sẽ càng nghiêm trọng đấy!"
Hàn Phỉ còn tưởng rằng tiểu hài tử này đang nháo mới không chịu ngủ, còn có chút tức giận.
Hàn Văn Thư nỗ lực bò dậy, nhưng thân thể hắn quá hư nhược, vừa bò lên một nửa suýt chút nữa liền ngã lại, Hàn Phỉ sợ đến nỗi vội vã đỡ lấy hắn, giúp hắn tựa vào thành giường.
"Tỷ tỷ, ta sợ ngủ..


Liền không tỉnh dậy nữa.."
Hàn Phỉ sững sờ, nhìn thiếu niên nhỏ nhỏ trước mặt, trong mắt tràn đầy vẻ cô đơn, một chút dáng vẻ ngây thơ hoạt bát của lứa tuổi này cũng không có.
"Bọn họ..

Đại phu, cũng nói, ta không sống.."
Lòng Hàn Phỉ chợt đau xót, nàng vừa rồi đã hiểu nhầm đứa nhỏ này.
"Đệ đừng sợ, đệ sẽ không chết đâu!"
"Tỷ tỷ, ta biết, ta bệnh đã lâu, rất nhiều đại phu tốt đã đến xem cho ta, nhưng tất cả bọn họ đều lắc đầu đi ra ngoài..

Mẫu thân ngày nào cũng khóc, phụ thân cũng không dám nói chuyện cùng ta.."
Trong tiếng nói chuyện mềm mại còn mang theo một tia nức nở, một đứa nhỏ còn ít tuổi như vậy sao đã có thể chuẩn bị để đối mặt với chuyện tử vong, nhưng hắn hàng ngày lại phải đối diện với việc người khác thông báo cho hắn chuyện tử vong, Hàn Phỉ căn bản không thể tưởng tượng, một hài nhi nhỏ như vậy mỗi một ngày làm thế nào để có thể vượt qua.
Nàng ngơ ngác nhìn Hàn Văn Thư, lại đột nhiên nghĩ đến Tần Triệt.

Người kia, thân thể cũng suy yếu như vậy, mà vẫn giãy dụa sống đến bây giờ.


Vậy nhưng, Hàn Văn Thư còn có cha mẹ yêu thương hắn, còn có tiền tài đi mời đại phu một cách quang minh chính đại, mà người kia..

không có bất cứ thứ gì.
Nàng thậm chí có thể tưởng tượng, hắn nằm trên giường, bên người trừ hai người Tật Phong cùng Vận Đào hầu hạ, thì đến một người thân cũng không thèm đến nhìn hắn, loại cảm giác giống như chờ chết kia..

Chỉ cần ngẫm lại, Hàn Phỉ liền đau lòng đến không thở nổi, vì thế đối với Hàn Văn Thư càng thêm chăm sóc.

Nàng đem hắn đỡ lên, để hắn vươn tay ra, nhưng đây là lần đầu tiên, tiểu hài nhi vẫn ngoan ngoãn này lại không muốn, hai tay hắn nắm chặt lấy nhau, rõ ràng không có ý cho Hàn Phỉ xem mạch.
"Tiểu Văn Thư, đệ đưa tay cho tỷ tỷ, tỷ tỷ xem bệnh cho đệ được không?"
Hàn Văn Thư không để ý tới, hé miệng, hiếm thấy có vẻ của một đứa bé đang giở tính trẻ con.
Hàn Phỉ dở khóc dở cười, nói: "Tiểu Văn Thư, đệ làm sao thế? Tỷ tỷ cố ý đến xem đệ, đệ nỡ đối xử với tỷ tỷ như thế sao?"
Hàn Văn Thư nghe vậy, do dự một chút, muốn đem tay cho nàng, lại nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là không đưa ra.
Hàn Phỉ giả bộ tức giận nói: "Tỷ tỷ tức giận nha!"
Hàn Văn Thư liền vội vàng để tay mình vào tay Hàn Phỉ, nói: "Ta, ta chỉ không muốn làm tỷ tỷ lo lắng..


Không muốn để cho tỷ tỷ biết rõ.."
Hàn Phỉ đặt ngón tay trên mạch đập của hắn, nghiêm túc xem xét, sắc mặt phức tạp, nàng rốt cục hiểu rõ, hắn không phải đang giở thói trẻ con, hắn chỉ là không muốn để nàng nhìn thấy tính mạng của hắn đang càng ngày càng suy yếu, tại sao lại có một tiểu hài tử có thể chọc cho người ta đau lòng như thế!
Nhưng rất nhanh, sự đau lòng của Hàn Phỉ đã bị mạch đập ngổn ngang của hắn phân tán, nàng trợn mắt lên, đầu ngón tay cũng run rẩy.
Không trách được hôm nay Lý ngự y cùng Hạc lão kia cũng chắc chắn rằng Hàn Văn Thư được trị liệu quá muộn, dù cho Hàn Phỉ đã chuẩn bị sẵn sàng cũng chưa hề nghĩ tới tình huống như vậy!
Chuyện này..

đây là khí tức của người sắp chết!
Hàn Phỉ ngây ngốc nhìn Hàn Văn Thư, nhìn vẻ mặt hắn còn mang theo nét trẻ con, làm sao cũng không thể tưởng tượng mệnh của đứa bé này lại sắp phải đi đến phần cuối.
Nàng chưa từ bỏ ý định tiếp tục xem lại, trong lòng vẫn hi vọng cảm giác của nàng là sai, vậy nhưng không có! Không có..
Hàn Văn Thư tuổi tuy nhỏ, nhưng từ lâu đã thấu hiểu lí lẽ, hắn nhìn biểu hiện của Hàn Phỉ cũng đã rõ ràng, muốn rút tay về, nhưng tay bị Hàn Phỉ tóm rất chặt, làm sao cũng rút ra được, không thể làm gì khác hơn là suy yếu nói: "Tỷ tỷ.."
Hàn Phỉ lầm bầm: "Không thể! Không thể như vậy được! Lần trước, lần trước ta còn xem qua cho đệ, tình trạng của đệ cũng không nghiêm trọng như vậy! Đệ đã có thể xuống giường, chỉ cần chăm sóc thêm một chút sẽ từ từ tốt lên, đệ, đệ.."
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Văn Thư tràn đầy vẻ thất lạc, hắn không nhịn được mà rơi nước mắt, dù sao hắn vẫn còn là tiểu hài tử, sự kiên cường cũng chỉ có hạn, nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Hàn Phỉ tâm hồn non nớt của hắn cũng không chịu nổi.
Nhìn Hàn Văn Thư nghẹn ngào lên tiếng, Hàn Phỉ cũng gấp gáp, nàng muốn an ủi hắn nhưng lại không làm được.
"Tỷ tỷ..

Ta không muốn chết..


Tỷ tỷ.."
Một bên khóc lóc, một bên giống như một con thú nhỏ yếu ớt, thì thầm nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt kia làm lòng Hàn Phỉ đau nhói, nàng mạnh mẽ cắn răng, ôm lấy hắn, vỗ nhẹ vào lưng hắn, trong chớp mắt, một ý nghĩ tự nhiên mà sinh ra.
"Không, không đúng! Thân thể đệ không thể tự nhiên suy nhược nghiêm trọng như vậy! Tuy biểu hiện không nổi bật, nhưng.."
Hàn Phỉ đẩy Hàn Văn Thư ra, cẩn thận nhìn chằm chằm khuôn mặt của hắn, nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, trong đó còn mơ hồ hiện ra sắc xanh..

Hàn Phỉ bừng tỉnh, nỉ non lên tiếng: "Quả nhiên, Văn Thư, đệ, đệ.."
"Trúng độc."
Một tiếng nói không đúng lúc từ phía sau truyền đến, Hàn Phỉ lập tức nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy không biết từ lúc nào, Hạc lão đã chắp tay sau lưng đứng ở phía sau nàng, mắt sáng như đuốc nhìn nàng chằm chằm.
Trong lòng Hàn Phỉ hơi hồi hộp một chút, lão nhân này đến cùng là đi vào từ lúc nào! Nàng lại một chút cũng không nhận ra được!
Hàn Phỉ có bao nhiêu kinh ngạc, thì Hạc lão cũng có chừng ấy kinh ngạc, hắn gần như than thở nhìn Hàn Phỉ, nói cho cùng, hắn đúng là vẫn còn đánh giá thấp nữ oa này.
"Ta đoán không sai, Nữ Oa, ngươi quả nhiên hiểu y thuật a."
Hàn Phỉ xoay người, đem Hàn Văn Thư che chở ở phía sau, ánh mắt lạnh như băng nhìn Hạc lão, nói: "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Chớ sốt sắng, lão phu chẳng qua chỉ là một đại phu, nếu có thể làm gì thì cũng là cứu người thôi."
Hàn Phỉ cũng không đoái hoài tới lời lão nhân nói có đáng tin hay không, nàng càng muốn chứng thực câu nói đó: "Nếu thật là trúng độc, tại sao mạch đập không có dị tượng?"
Ý nghĩ vừa rồi cũng chỉ là nàng lớn gan suy đoán mà thôi..

Bình Luận (0)
Comment