Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà!

Chương 355


Tiểu hài nhi cảm thấy đây là cái giường thoải mái nhất mà hắn từng nằm.

Thoải mái đến nỗi hắn có chút không ngủ được, mở to hai con mắt, dù cho trên thân đắp chăn đến mức rất nóng, cũng không muốn đá văng cái chăn ấy ra, loại cảm giác ấm áp không dễ có này khiến hắn có chút không muốn buông tay.

Đây đều là Mập mạp cho hắn.

Trong đầu tiểu hài nhi chỉ có một cái ý niệm như vậy.

Tuổi hắn tuy còn nhỏ nhưng tâm trí lại đã sớm vượt quá tuổi tác rồi.

Ttrong đầu Tiểu Tần Triệt đã nghĩ đến làm sao có thể lưu Mập mạp lại.

Hắn không muốn nhe răng nhếch miệng với nàng, cũng không muốn cắn nàng, hắn muốn lưu nàng lại, không cho nàng đi, vĩnh viễn ở đây bồi tiếp hắn.
Đây là người đầu tiên đồng ý cho hắn ăn, nguyện ý ở bên cạnh hắn.

Tiểu hài nhi nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên vươn mình xuống giường, thân thể nho nhỏ nhanh nhẹn dị thường, hắn không đi giày, đẩy cửa chạy ra ngoài.

Gian phòng của Hàn Phỉ là ở khu nhà nhỏ cách đó không xa, giờ khắc này, bận rộn một ngày, Hàn Phỉ đã sớm rơi vào giấc ngủ ngọt ngào, thậm chí còn đang nghiến răng, một chuỗi dịch thể sáng lấp lánh cứ như vậy giắt ở bên mép, toàn bộ thân thể vòng tại trên giường, tạo thành một đống tương đối lớn.
Tiểu hài nhi đẩy cửa ra, rón rén đi vào trong phòng, nhìn tướng ngủ của Hàn Phỉ.

Ngủ đến thật xấu.


Hắn nghĩ như thế.

Sau đó Hàn Phỉ đột nhiên lật cả người, giường gỗ phát sinh một loạt tiếng kẹt kẹt, dường như muốn sụp xuống vậy.

Tiểu hài nhi giật mình, biểu hiện căng thẳng, bày ra tư thế bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra.

Nhưng chờ một lúc lại phát hiện Hàn Phỉ không có động tĩnh khác.

Hắn yên lòng, đi chân trần tới gần một chút, cúi đầu nhìn khuôn mặt tròn tròn của Hàn Phỉ.

Trong con ngươi đen láy của tiểu hài nhi đầy vẻ bướng bỉnh.

Hắn đột nhiên đưa tay ra, móng tay của hắn đặc biết dài, ở dưới ánh trăng càng có vẻ sắc bén.
Hàn Phỉ vốn đã phát hiện móng tay của tiểu hài nhi quá dài, nhưng nhất thời không có tìm được công cụ cắt cho hắn, đạnh tạm chấp nhận để hắn đeo bộ móng đó trên tay.

Móng tay như vậy dưới màn đêm có vẻ hơi dữ tợn, không phù hợp với tiểu hài nhi ngây thơ non nớt.

Móng tay chậm rãi tới gần cần cổ trắng nõn của Hàn Phỉ.

Ngay khi sắp đụng vạo, tiểu hài nhi dừng lại.

Sắc mặt hắn rất do dự.


Hắn nghĩ, cách tốt nhất để lưu người lại chính là gϊếŧ người đó đi.

Hắn chưa từng gϊếŧ người, nhưng hắn đã từng tận mặt nhìn thấy cảnh gϊếŧ người, ở nơi hẻo lánh, tận mắt nhìn thấy mẫu thân bóp chết người khác, hắn cảm thấy rất đơn giản, hắn cũng có thể làm được, vì thế, hắn kiên trì giữ lại móng tay, thỉnh thoảng có thời gian lại mài sắc một hồi, có thể sẽ có lúc cần đến.
Nhưng tên tiểu tử này đột nhiên cảm thấy hắn không nỡ ra tay, hắn bỏ không được.

Vừa nghĩ tới Mập mạp sẽ không cười với hắn nữa, sẽ không nghiêm mặt giáo huấn hắn, sẽ không tìm đồ cho hắn ăn, sẽ không giặt chăn cho hắn, hắn lại đột nhiên có chút không thể ra tay.

Cuối cùng, tiểu hài nhi rút tay về, đổi thành sờ sờ khuôn mặt trắng nõn, mập mạp của Hàn Phỉ, cảm giác tốt vô cùng.

Tiểu hài nhi giống như bị ma huyễn, chậm rãi bò lên giường, đột nhiên cảm thấy rất thoải mái, từ trên thân Hàn Phỉ còn liên tục không ngừng tỏa ra hơi nóng, hắn ngáp một cái, cẩn thận từng li từng tí một co rúc ở bên cạnh Hàn Phỉ, cuộn mình thành một khối nhỏ, cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Lúc nhãi con hô hấp đều đặn, Hàn Phỉ mới chậm rãi mở mắt ra, bên trong mang theo một chút bất đắc dĩ.

Nàng không nghĩ tới trong lòng tiểu hài nhi còn cất giấu tâm tư u ám như vậy.

Quả nhiên, lớn lên trong hoàn cảnh này hài tử làm sao có khả năng đơn thuần không hề có tâm cơ như bề ngoài vậy, thậm chí so với suy nghĩ của nàng còn muốn thâm trầm hơn.

Nhưng lúc tiểu hài nhi duỗi móng vuốt ra vươn về phía cổ nàng.

Tim Hàn Phỉ đập mạnh như trống trận.

Nhưng cuối cùng, Tiểu Tần Triệt vẫn không gϊếŧ chết nàng.


Hàn Phỉ không thể không cảm tạ rằng ở trong mắt tiểu hài nhi, nàng vẫn còn có điểm tốt đẹp như vậy, đây cũng coi như là một khởi đầu tốt đẹp, tháng ngày vẫn còn dài, chuyện sau này nàng sẽ từ từ thâm nhập.
Nghĩ tới đây, Hàn Phỉ cũng cảm thấy vây khốn, nhìn tiểu hài nhi cuộn mình bên cạnh tựa hồ có điểm đáng thương, liền duỗi bàn tay, ôm hắn vào trong ngực.

Mẫu tính của Hàn Phỉ lập tức đã bị lấp kín.

Vào đêm, trên giường hai thân ảnh một lớn một nhỏ có vẻ đặc biệt hài hòa ấm áp.
Ngày thứ hai, khi Hàn Phỉ tỉnh lại trên giường đã không có ai, vật gì cũng đều bảo trì nguyên dạng, nếu như không phải là đêm hôm qua nàng tỉnh dậy, e là sẽ không biết cái tên nhóc con kia đã tới.
Hàn Phỉ đứng dậy rửa mặt xong liền đi tìm tiểu hài nhi, cuối cùng ở chỗ núi giả tìm thấy bóng người nhỏ bé kia, nhãi con tựa hồ đặc biệt yêu thích ngồi xổm ở vị trí này, cái gì cũng không làm, cứ như vậy nhìn.

Hàn Phỉ thấy buồn cười, không có quấy rầy hoạt động hàng ngày của hắn, mà trước tiên đi một chuyến đến Ngự Thiện Phòng, cầm về một đống đồ ăn cũng coi như không tệ, cùng với mấy củ khoai tây và một viên Tiểu Bạch Thái mà Tiểu Liễu trăm cay nghìn đắng lấy được cho nàng.

Nụ cười trên mặt Hàn Phỉ đã sắp tới mang tai, nàng đi trên đường chỉ còn thiếu hát một bài thôi.
Về khu nhà nhỏ, nàng trước cùng nhãi con giải quyết vấn đề điểm tâm, còn lựa chút đồ ăn có dinh dưỡng đưa tới cho Tuyết quý nhân, đối phương cũng không từ chối lòng tốt của nàng, còn ý vị sâu dài nói một câu.
Hàn Phỉ cũng không thèm để ý, sau khi tìm thấy tiểu hài nhi liền ngữ trọng tâm dài nói: "Triệt gia, chúng ta cùng chơi một trò chơi có được không?"
Tiểu hài nhi nghe thấy hai chữ trò chơi đôi mắt lập tức lóe sáng.
Nụ cười của Hàn Phỉ càng sâu, nói: "Cứ mô phỏng theo trò chơi là được rồi."
"Cái gì?"
Hàn Phỉ tiện tay kiếm một nhánh cây trên mặt đất, miễn cưỡng ngồi chồm hỗm xuống, giống như ngọn núi nhỏ, tiểu hài nhi nhìn không nhịn được cười một cái.

Hàn Phỉ không thèm để ý đến mình bị cười, mà hết sức chuyên chú viết một chữ trên mặt đất, là chữ Tần Triệt, nhất bút nhất họa, vô cùng ngay ngắn.
Hàn Phỉ chỉ vào chữ này, nói: "Xem, đây là tên ngươi, Tần Triệt, nếu như hôm nay ngươi có thể bắt chước được hai chữ này hoàn mỹ, thì ta sẽ cho ngươi ăn đồ ăn càng ngon hơn."
Tiểu hài nhi liếc mắt rồi bỏ qua, giống như không có hứng thú.

Hàn Phỉ duy trì thái độ hài lòng, kéo dài giọng nói: "Thì ra ngươi không làm được a, vậy bỏ đi, không chơi nữa."
Nói xong, Hàn Phỉ lập tức xóa sạch chữ trên mặt đất.

Tiểu hài nhi lập tức liền gấp: "Ta, ta có thể!"
Hàn Phỉ vỗ vỗ tay, phủi sạch tro bụi, nói: "Không cần cố, ta không thích miễn cưỡng người khác, tự ngươi đi chơi đi."
Nói rồi, Hàn Phỉ giống như thật muốn rời đi.

Lòng hao thắng của tiểu hài nhi nổi lên, hắn liền nhặt cành cây Hàn Phỉ bỏ lại, bắt đầu xiêu xiêu vẹo vẹo viết chữ trên mặt đất.

Hàn Phỉ liếc nhìn một chút, lập tức kinh ngạc trong lòng một hồi.

Tiểu hài nhi thực sự viết ra chữ, dù cho nét chữ này vặn vẹo đến không thể tin, bút họa cũng đều sai, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó là chữ triệt.

Đứa nhỏ này sợ là một thiên tài đi.
Hàn Phỉ thu lại khiếp sợ, nói: "Xâu quá, không hề giống."
Bị phê bình, nhãi con đỏ lên mặt, vẻ mặt không chịu thua.
Hàn Phỉ ung dung nói: "Viết xấu như thế còn có ý kiến? Ta viết chữ xấu như thế sao? Ngươi mô phỏng theo không hề giống.

Xem cho kĩ, ta viết lại cho ngươi một lần nữa."
Lần này, tiểu hài nhi nghiêm túc cẩn thận nhìn Hàn Phỉ viết chữ.

Chỉ là lần này, Hàn Phỉ cảm thấy có chút kỳ quái.

Chữ viết của nàng là lúc trước mô phỏng theo nam thần.

Mà bây giờ, nam thần lại đang mô phỏng theo nàng.

Cái này giống như một vòng tròn, là khởi đầu, cũng là kết thúc..

Bình Luận (0)
Comment