Thấy cuộc nói chuyện ngày càng căng thẳng, Quận chúa đành phải lên tiếng cắt ngang:
-Thôi đủ rồi.
Hôm nay là tiệc sinh thần của ta, nếu các người đến đây để chúc mừng ta thì ta sẽ đón tiếp, còn nếu đến đây để gây sự thì phiền các người đi ra ngoài.
Ta không rảnh rỗi để tiếp những người như vậy.
Ái Nhược Lam bình tĩnh nở nụ cười dịu dàng đi tới bên cạnh Quận chúa:
-Xin lỗi Quận chúa! Làm cho bữa tiệc của người không mấy được vui vẻ là lỗi của ta.
Để bù đắp cho người ta có món quà nhỏ mong người nhận cho.
Nói rồi Ái Nhược Lam ra hiệu cho Hạ Hạ cầm món quà lên.
Chiếc vòng tay được để cẩn thận trong chiếc hộp màu đỏ thẫm vừa sang trọng lại vừa quý phái.
Quận chúa thấy hộp quà liền vui mừng mở ra xem.
Vẻ đẹp của chiếc vòng thật sự khiến cho Quận chúa phải đứng hình.
Nó thật sự rất rất rất đẹp.
Màu xanh ngọc biếc lấp lánh.
Chỉ cần nhìn qua thôi Quận chúa cũng đã rất thích chiếc vòng này rồi.
Ánh mắt sáng rực lên, miệng cười tươi:
-Cảm ơn đại thẩm! Thẩm quả thật rất có mắt nhìn, ta thích lắm.
Hai từ "đại thẩm" khiến cho Ái Nhược Lam bị hoảng hốt suýt chút là ngã.
Nàng ngơ ngác hỏi lại:
-Quận chúa người vừa gọi ta là gì?
Vương Ngọc Bảo không hề do dự mà đáp:
-Đại thẩm đó.
Thẩm là Vương phi tương lai của Dương phủ mà Vương gia chính là đại thúc của ta vậy người chính là đại thẩm rồi.
Ái Nhược Lam nghe vậy khẽ nhíu mày.
Một cô gái mới hai mươi xuân xanh như nàng vậy mà đã là đại thẩm của người khác rồi.
Người bình thường thì không sao đây còn là Quận chúa của triều đình nữa chứ.
Ôi thật là khó xử mà.
Nàng cũng từng nghĩ Dương Lục có vai vế rất cao nhưng không ngờ lại cao đến mức này.
Ái Kỳ nhìn cảnh trước mắt không nhịn được sự tức giận trong lòng mà đi tới bắt đầu giở giọng điệu nịnh nọt:
-Quận chúa người xem chiếc vòng tay đó quả thật là rất quý hiếm nhưng món quà của ta nhất định cũng sẽ không thua kém gì chiếc vòng tay đó.
Quận chúa có muốn xem thử không? Ta đã chuẩn bị cho người từ rất lâu đó.
Vương Ngọc Bảo không hề tỏ ra vẻ hào hứng như lúc nhận quà của Ái Nhược Lam, chỉ khẽ gật đầu:
-Được.
Quà của ngươi đâu? Mau mang tới đây cho bổn Quận chúa xem.
Ái Kỳ cẩn thận mang hộp quà của mình lên vốn định mở ra cho Quận chúa xem nhưng Vương Ngọc Bảo lại cố tình phớt lờ đi, ôm chặt lấy cánh tay của Ái Nhược Lam, giọng khẽ nũng nịu:
-Đại thẩm, người đường xá xa xôi tới đây có mệt không?
Ái Nhược Lam nghe câu hỏi của Quận chúa liền vội xua tay:
-Ta không sao! Người đừng lo cho ta.
Đến đây chúc mừng cho sinh thần của người là niềm vui hạnh phúc của ta.
-Không được! Đại thúc đã bảo người tới đây rồi thì người yên tâm ta sẽ chăm sóc cho người cẩn thận.
Ái Kỳ không có cách nào xen vào giữa cuộc trò chuyện của hai người.
Nàng ta để hộp quà dưới bàn rồi tức giận rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của nàng ta, Ái Nhược Lam mỉm cười không ngờ Ái Kỳ lại có thể dễ dàng bỏ cuộc đến vậy nhưng mà Vương Bá sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng ta đâu.
Nhớ lại kiếp trước khi Ái Nhược Lam nàng không hoàn thành nhiệm vụ hắn ta giao, hắn ta đã dạy dỗ nàng một trận khiến nàng ám ảnh nhưng chỉ với vài câu nói ngon ngọt của hắn nàng lại mủi lòng mà tha thứ cho Vương Bá.
Đến bây giờ nàng vẫn không thể nào hiểu lý do tại sao kiếp trước nàng lại ngu ngốc lao đầu vào thứ tình yêu mù quáng này chứ.
Thôi thì ai cũng phải có một quá khứ đầy sự ngu xuẩn mới có thể thông minh ra được.
Kiếp trước là nàng kiếp này cầu mong cho Ái Kỳ sẽ bình an..