Nhìn bóng lưng rời đi của Lương Ly, Dương Lục khẽ thở dài.
Vừa đưa tay định an ủi thì Dương Lục lên tiếng:
-Nàng ăn đi không nguội, ta về thư phòng xử lý chút chuyện.
Sau khi nghe những lời nói của Lương Ly, Ái Nhược Lam chợt cảm thấy thái độ của Dương Lục thật sự rất khác.
Nàng vội gọi Hạ Hạ:
-Hạ Hạ, ngươi mau đem Lộ Cảnh Vũ về đây cho ta.
Ta nghĩ đã đến lúc tên Lộ Cảnh Vũ này phải phát huy công dụng rồi.
Hạ Hạ nhận được lệnh liền lập tức chạy như bay ra ngoài.
Vừa phát hiện ra mục tiêu liền lao đến túm lấy tay của Lộ Cảnh Vũ.
Ai mà ngờ đâu mọi thứ không như Hạ Hạ nghĩ, nàng bị trượt chân đồng thời kéo luôn cả Lộ Cảnh Vũ cùng mình ngã xuống nền đất.
Ngã thôi đã đành nhưng thật không thể tin được cứ như vậy mà môi hai người đã chạm vào nhau rồi.
Mặt đối mặt, mắt đối mắt.
Trái tim Hạ Hạ đập loạn nhịp, gò má cũng đã đỏ ửng lên.
Nàng vội đẩy Lộ Cảnh Vũ sang bên:
-Lộ Cảnh Vũ nhà ngươi.....nhà ngươi dám....
Vừa nói Hạ Hạ vừa lấy tay áo lau miệng.
Lộ Cảnh Vũ nhìn mà trong lòng thấy vô cùng khó chịu:
-Hạ Hạ ngươi dám chê ta sao?
Nghe câu hỏi này, Hạ Hạ liền nở nụ cười đầy khinh bỉ:
-Nhà ngươi nhìn mà không thấy sao? Hạ Hạ ta chính là chê nhà ngươi đó.
Lộ Cảnh Vũ tức giận nhưng lại không thể làm gì liền rời đi nhưng chưa kịp đi đã bị Hạ Hạ đã gọi lại:
-Lộ Cảnh Vũ ta còn chưa nói xong cơ mà.
Lúc này đây Lộ Cảnh Vũ thật sự cảm thấy rất bất lực đành quay đầu lại:
-Có chuyện gì?
Nhìn gương mẫu và thái độ của Lộ Cảnh Vũ, Hạ Hạ dường như không thể tin vào tai và mắt mình:
-Nhà ngươi thái độ với ta?
-Ta đâu có.
-Ta không thèm nói chuyện với nhà ngươi.
Vương phi nhà ta muốn gặp ngươi.
-Được rồi.
Ta biết rồi.
Hai người cùng nhau quay về phòng của Ái Nhược Lam.
Vừa thấy người mình cần gặp, Ái Nhược Lam vui vẻ chạy đến kéo Lộ Cảnh Vũ vào trong phòng rồi đóng cửa lại:
-Lộ Cảnh Vũ ta có chuyện muốn hỏi ngươi.
-Vương phi người cứ hỏi đi ạ.
Nhìn ngó xung quanh, đảm bảo không có người Ái Nhược Lam mới hỏi:
-Ta muốn ngươi nói cho ta biết chuyện quá khứ mà Lương tiểu thư nhắc đến là chuyện gì.
Câu hỏi này khiến cho Lộ Cảnh Vũ thấy khó xử vô cùng.
-Chuyện này....tại hạ e là....
Lời chưa kịp nói thật may Dương Lục đến kịp thời để giải vây.
Thấy Dương Lục, Ái Nhược Lam như có tật giật mình liền bảo Lộ Cảnh Vũ rời đi trước.
-Tối nay có hội trăng rằm, nàng có muốn cùng ta đi tham quan không?
-Được đó! Tối nay cùng nhau đi đi.
Dương Lục vừa ra khỏi phòng, Ái Nhược Lam đã vội mở tủ ra chọn lựa những bộ y phục thật đẹp.
Hôm nay được coi như buổi hẹn hò đầu tiên của nàng và Dương Lục nên tuyệt đối không thể chuẩn bị qua loa được.
Ái Nhược Lam muốn mình trông phải thật xinh đẹp trong buổi hẹn họ này.
Nào là chuẩn bị y phục rồi chọn châm cài tóc, kiểu tóc, và thứ không thể thiếu đó là màu son.
Nàng sửa soạn mọi thứ đến khi mặt trời bắt đầu xuống núi mới xong.
Lúc này nàng mới nghĩ tới mục đích chính là để Dương Lục tin tưởng bản thân mình và tâm sự với mình nhiều hơn.
Nhưng mà không sao phải thật là xinh đẹp mới có thể sử dụng mĩ nhân kế chứ.
Khi Dương Lục tới đón Ái Nhược Lam chàng ngạc nhiên với sự thay đổi đột ngột này của nàng.
Ái Nhược Lam vốn dĩ đã rất xinh đẹp rồi nay trang điểm lại càng đẹp hơn nữa.
Cả hai cùng nhau đi dạo.
Hôm nay không có Lộ Cảnh Vũ cũng không có Hạ Hạ cùng đi chỉ có duy nhất hai người mà thôi.
Nhìn vào khoảng cách giữa hai người ai không biết còn tưởng họ chỉ là những người lạ không quen biết bình thường.
Ái Nhược Lam thở dài.
Đã kết phu thê rồi mà Dương Lục cứ như lúc chưa cưới ấy.
Điều cơ bản nhất mà cũng không biết đành phải để Ái Nhược Lam nàng ra tay vậy.
Ái Nhược Lam lặng lẽ đi đến gần Dương Lục, đưa tay định nắm lấy tay chàng nào ai ngờ, Dương Lục lại nhanh hơn một bước đưa tay lên chỉnh vạt áo.
Ái Nhược Lam tức giận quay mặt đi liền cảm nhận được hơi ấm ở lòng bàn tay.
Dương Lục đã nắm lấy tay nàng rồi.
Đáng ra phải sớm như này mới tốt chứ.