Trở về Dương phủ, Ái Nhược Lam vừa nằm trên giường vừa suy nghĩ.
Nếu nàng nhớ không nhầm kiếp trước không chỉ có nàng phản bội Dương Lục mà vẫn còn một người nữa.
Hình như hắn được Vương Bá gọi là Sa.
Thật đáng tiếc khi Ái Nhược Lam nàng lại không thể nhớ được khuôn mặt của Sa.
Mà đâu có, nàng còn chưa được nhìn thấy mặt của hắn.
Mỗi lần hắn đến diện kiến đều đeo mặt nạ, nàng không thể nhìn ra hắn là ai.
Nhưng trong phủ ai cũng trung thành với Dương lục, vậy Sa rốt cuộc là ai? Nàng phải làm gì mới có thể bảo vệ Dương Lục khỏi tên Sa đó chứ?
Bỗng Dương Lục đưa tay vòng sang ôm lấy eo Ái Nhược Lam rồi kéo nàng sát lại.
Ôm chặt nàng trong lòng, Dương Lục lười nhác nói:
-Sao nàng vẫn chưa ngủ? Muộn rồi đó.
Ái Nhược Lam không né tránh, nàng ôm lại Dương Lục.
Tựa đầu vào bờ ngực rộng lớn của chàng:
-Ta đang suy nghĩ tại sao ta không gặp được chàng sớm hơn chứ.
-Tại sao nàng lại nghĩ vậy?
Ái Nhược Lam bày ra khuôn mặt ủy khuất ngẩng mặt lên nhìn Dương Lục:
-Ta cảm thấy bây giờ mới gặp chàng thật sự rất thiệt thòi với ta.
Ta ghen tị với Lương tiểu thư vì nàng ấy được gặp chàng sớm hơn ta.
Được yêu chàng sớm hơn ta.
Còn được chàng biết đến trước ta.
Dương Lục nghe những câu nói này của phu nhân liền mỉm cười:
-Sao nàng dám chắc Lương Ly gặp ta sớm hơn nàng?
Ái Nhược Lam bị câu hỏi của Dương Lục làm cho đứng hình.
Nàng vẫn không hiểu được ý nghĩa câu hỏi ấy của Dương Lục là gì.
Không phải Lương Ly với Dương Lục lớn lên với nhau từ bé sao? Nàng mới gặp chàng còn chưa đến nửa năm làm sao mà gặp chàng sớm hơn Lương Ly được chứ.
Đưa đôi mắt khó hiểu lên nhìn:
-Hả? Ý chàng là sao?
Dương Lục không trả lời sự thắc mắc của Ái Nhược Lam, chỉ đưa tay xoa mái tóc của nàng rồi ôm chặt nàng chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, Ái Nhược Lam mơ thấy Sa.
Trên tay hắn ta cầm con dao rồi lao đến đâm thẳng vào lồ ng ngực của Dương Lục.
Ái Nhược Lam dù có ra sức gào thét đến mấy chàng cũng không hồi đáp.
Xung quanh mọi thứ với nàng dường như đều là hư không.
Một giọng nói bí ẩn vang lên:
-Ái Nhược Lam, là ngươi gi3t chết Dương Lục.
Chính ngươi đã gi3t chết hắn ta.
Ái Nhược Lam sợ hãi, tay bịt chặt hai tai không muốn bản thân nghe thấy những lời nói ấy.
Miệng không ngừng lẩm bẩm: "Không phải ta, không phải ta.
Ta không giết chàng ấy.
Không phải ta."
Rồi dần dần mọi thứ dường như biến mất hoàn toàn.
Nàng không còn nhìn thấy gì nữa.
Nàng chìm trong bóng tối và sợ hãi.
Nàng không biết làm gì ngoài việc gọi Dương Lục nhưng chàng không trả lời.
Mọi thứ lại một lần nữa hiện ra.
Nàng nhìn thấy Dương Lục vẫn còn sống nhưng người bên cạnh chàng không phải Ái Nhược Lam nàng mà chính là Lương Ly.
Dù nàng có gọi to đến mấy Dương Lục vẫn không quay đầu lại nhìn nàng.
Bất lực nàng liền chạy đến trước mặt Dương Lục, đưa tay chạm vào người chàng nhưng nàng không sao chạm được.
Dù cố gắng đến mấy thứ nàng chạm được chỉ là không khí.
Nàng nghi ngờ bản thân, đưa tay lên nhìn nó lại trong suốt.
Nàng không còn là con người nữa sao? Lúc này nàng rất sợ.
Nàng không thể chấp nhận được sự thật này.
Đây không phải là sự thật.
-A a a!
Tiếng hét thất thanh của Ái Nhược Lam khiến Dương Lục lo lắng:
-Nhược Lam, nàng sao vậy? Tỉnh dậy đi.
Ái Nhược Lam từ cơn ác mộng tỉnh dậy.
Trán nàng ướt đẫm mồ hôi.
Hơi thở trở lên gấp gáp.
Nàng không hiểu tại sao mình lại có một giấc mơ kì lạ đến vậy.
Nhìn Dương Lục vẫn bình an vô sự ở trước mặt, Ái Nhược Lam oà khóc nức nở nhào tới ôm chặt lấy cổ chàng.
Dương Lục cũng bị nàng làm cho ngây ngốc.
Vuốt nhẹ lưng Ái Nhược Lam, chàng dịu dàng an ủi:
-Không sao! Không sao rồi! Có ta đây rồi.
Ta sẽ luôn bảo vệ cho nàng.
Đợi cho Ái Nhược Lam bình tĩnh trở lại, Dương Lục mới cất giọng hỏi:
-Nàng sao vậy? Mơ thấy ác mộng sao?
Ái Nhược Lam gật đầu:
-Ta mơ thấy ta biến mất khỏi thế gian này.
Ta sợ lắm, thật sự rất sợ.
Còn cái cảnh chàng ra đi trước mặt ta nữa....ta...ta...thật sự ta rất sợ....
Cứ nhắc đến cơn ác mộng ấy toàn thân Ái Nhược Lam lại trở nên run rẩy.
-Sẽ không có chuyện đó đâu.
Nàng tin ta đi.
-Nếu lỡ một ngày ta thật sự biến mất, chàng có đi tìm ta không?
Dương Lục nhìn sâu vào đôi mắt của nàng, kiên định đáp:
-Ta nhất định sẽ không để nàng biến mất.