-Nhưng tôi muốn nghe cậu giải thích.
Tôi tin cậu.
Câu nói của Hà Tuấn Minh khiến trái tim Ái Nhược Lam có chút xao động.
Trong lúc mọi người đang chỉ trỏ về bản thân cô thì Hà Tuấn Minh lại nói rằng tin tưởng cô.
Chà, người bạn này của cô mới ngày nào còn tranh giành với cô cây kẹo mút giờ đã biết suy nghĩ hơn rồi đấy.
Đặt tay lên vai của Hà Tuấn Minh, Ái Nhược Lam nhẹ nhàng đáp:
-Không sao! Chú em đừng lo lắng nữa.
Chuyện này sớm sẽ được phơi bày thôi mà.
Hà Tuấn Minh trong lòng có chút buồn bã.
Hắn muốn biết sự thật đằng sau tấm ảnh đó vì hắn muốn khi có ai đó nói xấu cô, hắn sẽ là người đứng ra bảo vệ cô khỏi những dư luận đó.
Còn chưa nói chuyện với nhau được bao nhiêu, từ đằng sau một cô gái với mái tóc dài đen bóng, gương mặt xinh xắn bước đến.
Nhưng những lời cô ta nói sau đây lại trái ngược hoàn toàn với những gì mà gương mặt cô ta có.
-Ái Nhược Lam à, tôi thật không ngờ cậu lại là con người như vậy đó.
Hết một ông chú nhiều hơn cả chục tuổi giờ lại đến tam thiếu gia của Hà gia sao? Cậu cũng ghê gớm thật đó.
Không để Ái Nhược Lam phản bác, Hà Tuấn Minh đã lên tiếng:
-Ế, Lộ Nhã Niên, sao miệng cậu hôi quá vậy? Người ta đi đâu làm gì liên quan gì tới cậu mà cậu phải dựng hết cả lên như thế chứ? Lam Lam nhà chúng tôi xinh xắn lại tốt bụng như này mới được bao nhiêu người để ý chứ hạng người như cậu có ném ra ngoài đường cũng chả có ai thèm nhặt về đâu.
Câu nói của Hà Tuấn Minh khiến cho Lộ Nhã Niên vô cùng tức giận.
Cô ta cũng được xem là một tiểu thư cao quý, không những thế lại còn sở hữu khuôn mặt xinh đẹp này vậy mà tên Hà Tuấn Minh lại dám nói cô ta như thế.
-Hà Tuấn Minh tôi nói Ái Nhược Lam mắc mớ gì cậu xem vào? Cậu lấy tư cách gì mà nói tôi?
Hà Tuấn Minh cũng không hề tỏ ra yếu thế mà đáp lại:
-Vậy cậu lấy tư cách gì mà nói Lam Lam nhà chúng tôi?
Biết bản thân không thể nói lại được Hà tuấn Minh, Lộ Nhã Niên đành phải nuốt cục tức mà quay lưng rời đi.
Ái Nhược Lam tỏ ra vẻ ngạc nhiên nhìn Hà Tuấn Minh:
-Được đấy nha.
Mới ngày nào cậu còn bắt nạt tôi giờ cũng biết đứng ra bảo vệ tôi rồi à?
Hà Tuấn Minh trong phút chốc thay đổi.
Không còn mang trên mình vẻ mặt giễu cợt nữa, hắn ta lấy hết can đảm nói:
-Lam Lam, tôi không quan tâm bài viết trên diễn đàn có phải thật hay không.
Tôi chỉ quan tâm đến việc liệu cậu có bị tổn thương hay không mà thôi.
Nếu cậu tổn thương hay chỉ là buồn một chút thôi tôi cũng sẽ rất đau lòng.
Bây giờ tôi không thể hiểu nổi bản thân mình nữa rồi.
Hình như tôi thích cậu rồi Lam Lam à.
Cậu có thể cho tôi một cơ hội để tôi có thể bảo vệ, che chở và yêu thương cậu được không?
Lời tỏ tình đến quá bất ngờ khiến Ái Nhược Lam trong phút chốc không biết phải làm sao.
Cô chưa từng nghĩ một người bạn mà cô vô cùng coi trọng lại thích mình.
Hơn nữa cô cũng chưa từng nghĩ mình sẽ được tỏ tình trong tình huống này.
-Tôi cần thời gian để suy nghĩ thêm.
Nói xong, Ái Nhược Lam liền rời đi ngay lập tức.
Cô sợ bản thân mình ở đó thêm lúc nữa sẽ gặp chuyện không may mất.
Sau một ngày trở về nhà, vừa bước vào trong đã thấy Dương Lục bình thản nhâm nhi tách cà phê.
Tay còn không quên lướt màn hình ipad xem tin tức.
-Thưa chú, con mới đi học về.
Dương Lục đặt tách cà phê xuống mặt bàn, quay sang nhìn Ái Nhược Lam, câu nói không nóng cũng không lạnh vang lên:
-Qua đây.
Ái Nhược Lam hai tay nắm chặt dây balo.
Bước từng bước chân đến chỗ của Dương Lục.
Lúc cô không để ý, Dương Lục nắm lấy cổ tay cô kéo cô ngồi lên đùi của mình.
Trái tim Ái Nhược Lam trong phút chốc đập loạn nhịp.
Muốn đứng dậy nhưng lại bị anh ngăn lại.
Ôm chặt cô ở trong lòng, Dương Lục cất tiếng hỏi:
-Em cũng to gan thật đó.
Còn có thể khiến cho người khác không quản ngại khó khăn mà bảo vệ sao?
Ái Nhược Lam tròn mắt nhìn Dương Lục.
Sao anh lại biết chuyện này? Hơn nữa thái độ hôm nay của anh không hề giống thường ngày một chút nào.
Anh định làm gì vậy chứ? Nhìn người con gái đang sợ hãi ở trong lòng mình, Dương Lục mỉm cười nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt mà của cô:
-Tôi sẽ không làm gì em cả.
Em không phải tỏ ra sợ hãi như vậy.
Nếu nói về độ tuổi thì tuy Ái Nhược Lam vẫn học lớp mười hai nhưng cô cũng đã mười tám tuổi.
Theo về pháp lý cô cũng đã đủ tuổi rồi.
Nhưng Dương Lục vẫn muốn để cô học xong rồi mới tính tiếp đến những chuyện tiếp theo.
Giờ vẫn chưa là lúc.
-Chắc tôi phải nhắc nhở cho em nhớ, em là người của Dương Lục tôi nên tôi không cho phép em yêu đương với những người con trai khác hiểu chứ?
Nói xong, Dương Lục hôn lên trán của Ái Nhược Lam.
Nụ hôn hết sức dịu dàng.
Ái Nhược Lam cũng không quá lạ với nụ hôn này của anh.
Cô luôn nghĩ Dương Lục chỉ coi cô như một đứa con nít nên nụ hôn này cũng chỉ là một nụ hôn giữa người lớn và trẻ con và hơn hết đây cũng chỉ là nụ hôn giữa những người trong gia đình với nhau mà thôi.
Nhưng không hiểu sao khi nghĩ đến điều này trái tim cô lại thắt lại.
Có gì đó vô cùng khó chịu với cô.