- Chú cũng đâu có trả lời câu hỏi của con, sao con phải trả lời chú?
Dương Lục nghe câu trả lời của cô cũng phải bất ngờ.
Từ khi nào cô bé của anh lại có can đảm chống đối lại anh như này chứ?
- Em vừa nói gì?
- Con nói chú đâu có trả lời...
Còn không để cho Ái Nhược Lam nói hết câu, Dương Lục đã lao tới chặn bờ môi của cô.
Anh không muốn bản thân mình thể hiện tình cảm với cô quá sớm nhưng bây giờ anh không thể chịu đựng được nữa rồi.
Người này là của anh cả đời đời kiếp kiếp này cũng chỉ có thể của một mình Dương Lục anh mà thôi.
Nhìn gương mặt của Dương Lục đang gần ngay trước mắt mình, trái tim Ái Nhược Lam đập loạn hết lên.
Môi anh thật mềm, cơ thể anh thoang thoảng mùi hương bạc hà man mát.
Cô muốn đẩy anh ra nhưng cả cơ thể đã không còn một chút sức lực nào chỉ có thể để thuận theo tự nhiên mà thôi.
Mãi đến khi Dương Lục buông môi Ái Nhược Lam ra, cô mới có thể cảm nhận được không khí.
Trái tim vẫn cứ đập liên hồi.
Nhìn hai bên gò má đang đỏ ửng của Ái Nhược Lam, Dương Lục bật cười thành tiếng:
- Làm gì mà ngơ quá vậy? Đâu phải chưa hôn bao giờ chỉ là đổi vị trí khác thôi mà.
- Chú...chú...
Ái Nhược Lam thật sự tức giận với câu trả
lời cho hành động vừa rồi của Dương Lục.
Môi là thứ thích là hôn mà được sao? Huống hồ đây còn là nụ hôn đầu của cô nữa.
Nó đáng quý đến bao nhiêu chứ.
Với cô hôn môi có ý nghĩa rất lớn đâu giống như ai kia.
- Ngoan! Đợi em học xong, tôi sẽ đền bù cho em.
Câu nói này của Dương Lục lại khiến Ái Nhược Lam đêm nay mất ngủ rồi.
Hôm nay là chủ nhật, Ái Nhược Lam không phải tới trường.
Cô nhàn nhã ở phòng khách đọc sách và uống nước cam.
Đang tận hưởng quãng thời gian yên bình thì một người phụ nữ bất chấp sự ngăn cản của bảo vệ cố chấp lao vào.
Nhìn thấy Ái Nhược Lam, Hoa Chi Hà hét lớn:
- Con bé kia, mau gọi Dương Lục xuống cho tao.
Mau lên.
Bảo vệ vừa lôi cô ta ra vừa ái ngại cúi người về phía Ái Nhược Lam:
- Xin lỗi tiểu thư! Làm phiền tiểu thư rồi, tôi sẽ lôi cô ta ra ngoài ngay lập tức.
- Khoan đã!
Ái Nhược Lam nghe giọng nói này rất quen.
Nó giống như giọng nói của người phụ nữ năm ấy cô nghe được vậy.
Hơn hết cô cũng muốn biết người phụ nữ này đến tìm Dương Lục để làm gì.
- Để cô ấy vào đây đi.
Bảo vệ nghe Ái Nhược Lam nói vậy cũng buông tay để cho Hoa Chi Hà bước vào.
Cô ta đi về phía Ái Nhược Lam nở nụ cười đắc ý:
- Cũng ngoan đấy.
Mày là đứa con gái mà Dương Lục nhận nuôi tên Ái Nhược Lam đấy à? Thấy mày cũng biết điều như vậy sau này khi tao làm nữ chủ nhân của ngôi nhà này tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với mày.
Thấy Hoa Chi Hà ăn nói khó nghe như vậy, Ái Nhược Lam cũng đến bó tay với cách chọn người phụ nữ của Dương Lục.
Mặc dù tình địch cũng đã kéo tới cửa nhà nhưng Ái Nhược Lam vẫn mỉm cười, nói:
- Cô là ai vậy? Người yêu của chú tôi sao?
- Không hẳn.
Vừa dứt lời, Dương Lục từ trên tầng bước xuống.
Thấy anh, Ái Nhược Lam nhàn nhạt cất tiếng:
- Chú xuống rồi à? Khách của chú.
Nói xong, Ái Nhược Lam cầm quyển sách của mình đi về phòng.
Lúc đi qua Dương Lục liền bị anh kéo lại:
- Sao ai em cũng để vào nhà vậy? Nơi đây loại người nào cũng có thể tiếp đón sao?
Ái Nhược Lam khẽ nhíu mày.
Khi không tự nhiên trách cô.
Không phải Dương Lục cũng từng nói gặp người lớn là phải biết yêu thương và tôn trọng họ sao? Giờ cô thấy người ta là con gái chân yếu tay mềm bị bảo vệ lôi đi, cô thấy bất bình nên ra tay giúp đỡ cũng không được sao?
- Khách của chú mà.
Hoa Chi Hà không muốn chuyện tốt của mình bị Ái Nhược Lam phá đám liền nhanh chân đi tới xà vào lòng Dương Lục.
- Lục Lục, em nhớ anh lắm đó.
Sao anh không quan tâm gì đến em vậy?
Nhìn cánh tay đang ôm chặt lấy hông của Dương Lục, Ái Nhược Lam thật sự nổi cơn ghen rồi.
Sao cô ta có thể tự nhiên ôm người của cô như vậy chứ? Ái Nhược Lam giận dữ rút tay mình ra khỏi tay Dương Lục.
- Chú buông ra.
Con còn phải về phòng.
Dương Lục thấy con nhím nhỏ nhà mình đã xù lông thì vô cùng thích thú.
Đẩy Hoa Chi Hà ra, anh nói:
- Cô mau đi đi.
Chuyện của tôi với cô đã không còn gì nữa rồi.
Cô tự trọng giúp tôi..