Miễn cưỡng đi vào trong thử đồ cùng Hoa Chi Hà, nhìn cô ta với khuôn mặt rạng rỡ lựa đồ rồi quay sang nói với Ái Nhược Lam:
-Cô xem chiếc đầm này đi! Đẹp thật đó! Tôi thấy nơi này chính là thiên đường cho chị em phụ nữ chúng ta.
Cô cứ thoả mái xem đi.
Thấy thái độ thân thiết này của Hoa Chi Hà thì đâu ai nghĩ hai người chính là tình địch của nhau chứ.
Bất ngờ, Hoa Chi Hà cầm một chiếc đầm màu đỏ rượu lên.
Cô ta nhìn ngắm rất lâu rồi đưa nó về phía Ái Nhược Lam:
-Nè, cái này cho cô thử đó.
Tôi thấy nó rất đẹp chắc chắn hợp với cô.
Ái Nhược Lam kinh ngạc nhìn Hoa Chi Hà:
-Không cần đâu! Cô thấy đẹp thì cô cứ mặc đi tôi không có nhu cầu.
Hoa Chi Hà không quan tâm tới những gì mà Ái Nhược Lam nói một mực kéo cô vào phòng thay đồ.
Nhân viên nữ bên cạnh thấy vậy liền hồ hởi tiếp lời:
-Cô ấy nói đúng đó.
Tôi thấy bộ váy này rất hợp với cô.
Cô thử thử xem.
Chắc chắn sẽ không làm cô thất vọng.
Một người đưa một người đẩy thế này thì làm sao mà Ái Nhược Lam có thể từ chối được.
Miễn cưỡng bước vào phòng thử đồ, nhìn mọi thứ xung quanh, còn chưa kịp bắt đầu thay quần áo, Ái Nhược Lam đã bị một bàn tay to lớn bịt chặt mũi và miệng.
Rất nhanh sau đó, cô đã bị một người đàn ông đưa đi mà không để lại chút dấu vết nào.
Ở bên ngoài, điện thoại của Ái Nhược Lam không biết từ lúc nào đã nằm trong túi xách của Hoa Chi Hà.
Chuông điện thoại không ngừng reo lên.
Là Dương Lục gọi đến nhưng Hoa Chi Hà không có ý định sẽ nghe máy.
Thấy đầu dây bên kia mãi không nghe máy, Dương Lục bật định vị đã cài trong điện thoại của Ái Nhược Lam lên.
Mặc kệ cuộc họp quan trọng sắp diễn ra, anh vẫn lên xe đi thẳng tới trung tâm thương mại.
Đến nơi, Dương Lục đã mất kết nối với điện thoại của Ái Nhược Lam.
Biết cô đang gặp nguy hiểm anh liền gọi cho Tạ Hồng Kim:
-Mau điều tra cho tôi những nơi hôm nay Nhược Lam đã đi và vị trí của cô ấy.
Nhân tiện gọi cả cảnh sát.
Nói xong, Dương Lục đi thẳng đến phòng bảo vệ kiểm tra camera.
Anh chắc chắn chuyện này là do Dương Hoàng làm.
Nếu đã động vào người của anh nhất định anh sẽ không để cho hắn ta yên ổn.
Ngày hôm nay anh sẽ tống hắn vào tù.
Ở một căn nhà hoang, Ái Nhược Lam bị trói chặt trên chiếc ghế.
Mùi ẩm mốc khó chịu khiến Ái Nhược Lam cau mày tỉnh lại.
Trước mắt là một màu tối đen như mực.
Dù có cố gắng đến mấy cô cũng không thể nhìn thấy gì.
Tiếng của một người đàn ông bất ngờ vang lên:
-Nhị thiếu gia!
Dương Hoàng gật đầu một cái rồi đi thẳng về phía của Ái Nhược Lam.
Hắn thẳng tay giật mạnh chiếc khăn đen đang che đi đôi mắt kia.
Tấm khăn vừa rơi xuống, Ái Nhược Lam khó khăn mở mắt ra nhìn.
-Dương Hoàng?
-Chào! Lâu rồi không gặp không ngờ bé con vẫn nhớ tới ta nhỉ?
Ái Nhược Lam tỏ rõ vẻ tực giận, cô cố gắng vùng vẫy:
-Dương Hoàng chú đang làm gì vậy hả? Mau thả tôi ra.
-Chú chỉ muốn nói chuyện với bé con một chút thôi cũng không được sao?
Ái Nhược Lam cố gắng cựa quậy tay để nới lỏng dây trói, miệng không ngừng hét:
-Tôi không có chuyện gì để nói với chú.
Mau thả tôi ra.
Từ bên ngoài cửa, Hoa Chi Hà bước vào trong:
-Tôi làm xong việc rồi đấy.
Đi trước đây.
Nhớ những gì anh đã kí trong bản hợp đồng đừng làm tôi thất vọng.
-Được thôi.
Nhìn bóng Hoa Chi Hà rời đi, Ái Nhược Lam lúc này mới nhận ra thì ra toàn bộ sự việc ngày hôm nay đều có sự sắp đặt cả.
Thảo nào Hoa Chi Hà lại tỏ ra thân thiết với cô đến thế nhưng giờ không phải để lúc tức giận phải tìm cách thoát khỏi nơi này và liên lạc với Dương Lục.
-Đừng căng thẳng! Rất nhanh Dương Lục cũng sẽ đến đây thôi.
Ái Nhược Lam nhìn Dương Hoàng bằng ánh mắt căm phẫn:
-Chú lấy tôi ra để đe doạ Dương Lục?
-Đúng rồi! Chắc bé con không biết, sắp tới là cuộc họp cổ đông vô cùng quan trọng của công ty.
Chỉ cần ngày hôm nay Dương Lục kí vào tờ giấy chuyển nhượng cổ phần kia thôi, công ty này sẽ thuộc về chú.
Lúc đấy chú sẽ đường đường chính chính đem bé con về nhà.
Thấy thế nào? Thích món quà chú dành cho bé con không?
-Chú nói gì? Chú muốn đưa tôi về nhà chú?