Vương Gia, Tiên Thảo Của Ngài Lại Chuồn Mất Rồi

Chương 9


Diệp Tử nghe được liền rùng mình một cái, suýt chút nữa là té từ trên xà nhà xuống đất.
Thất sách a thất sách*, y vẫn luôn cho rằng chính mình bị Cố Yến nuôi dưỡng thành linh vật, lại không nghĩ tới chuyện hoá ra mình chỉ là lương thực dự trữ.
*Thất sách: Sai lầm trong việc sắp đặt mưu kế.
Bị cắt ra thành miếng rồi thì cái mạng nhỏ này còn có thể giữ được sao?
Diệp Tử nằm ở trên xà nhà chờ đợi quyết định cuối cùng của Cố Yến, chỉ nghe hắn dừng được một lúc lâu, rồi thấp giọng nói: “ Được, vậy cứ làm theo lời của Bùi đại phu nói, các ngươi mau đi đào tiểu tiên thảo kia lên rồi mang đến đây”
Diệp Tử: “........”
Tỳ nữ nhận lệnh rồi rời đi, những người khác cũng lục tục ra cửa.

Rất nhanh trong phòng chỉ còn lại một người là Cố Yến.

Hắn tựa người vào đầu giường, thần sắc ẩn trong góc tối không nhìn rõ được.

Rất mau, một người tỳ nữ ôm chậu hoa của Diệp Tử vội vã chạy vào: “ Vương gia, không thấy tiên thảo nữa!”
Đất trong chậu hoa rõ ràng là đã bị người nào đó vội vàng đào xới lung tung lên, mà cỏ xanh lúc đầu vẫn còn bây giờ đã không cánh mà bay.
Tiểu tỳ nữ gấp đến mức hốc mắt đỏ hoe: “ Hồi sáng nô tỳ còn tự tay ôm nó ra ngoài sân mà, lúc này.......lúc này còn chưa tới một canh giờ, sao bây giờ lại không thấy đâu nữa?”
Cố Yến ngồi dậy, ánh mắt dừng trên chậu hoa nhìn chằm chằm một lúc, giọng nói mang theo chút khàn khàn: “ Không sao, nó không chạy xa được”
“ Đem nhị bảo tới đây, để nó tìm”
Nhị bảo, chính là tên của con mèo mập ở tiền viện (sân trước)
Tỳ nữ nhận lệnh đi ra khỏi phòng, Cố Yến cũng không tiếp tục nằm nữa, tùy ý khoác một cái áo ngoài rồi xuống dường, rót cho mình một chung trà, hắn ngồi xuống ghế khuỷu tay chống lên bàn, lặng lẽ nhấp một ngụm trà.
Không lâu sau, ở ngoài cửa lại vang lên giọng nói của tỳ nữ kia: “ Vương gia, nhị bảo đã tuần tra bên ngoài một vòng, hình như là nó muốn đi vào phòng của ngài”
Diệp Tử:!!!!
Động tác uống trà của Cố Yến dừng lại, khoé miệng cong lên thành vòng cung nhạt.

Hắn ra lệnh: “ Để cho nó vào, các ngươi chờ ở ngoài đi”
Cánh cửa mở ra, một con mèo hình thể mập màu lông vàng nhảy vào.
Diệp Tử cố hết sức cuộn tròn mình lại như quả bóng cỏ, nằm sáp rạp trên xà nhà, tầng tầng lớp lớp lá cây khép lại, che chở cho đoá hoa nhỏ đang run lẩy bẩy, thậm chí là ngọn lá cũng siết chặt vì sợ hãi.
Trong phòng bỗng trở nên yên lặng đến quỷ dị, ngoại trừ âm thanh chung trà va chạm với mặt bàn khi Cố Yến uống trà, trừ đó ra trong phòng không còn âm thanh nào khác.
Diệp Tử ló đầu ra nhìn, liền nhìn thấy một đôi mắt mèo màu xanh lục, phóng đại vô số lần, từ trên cao nhìn xuống mà đánh giá y.

Cái mũi mèo phấn nộn hơi giật giật, mèo mập nhếch mép, lộ ra hai cái răng nhanh sắc nhọn đang hướng về phía y.

“A a a a a ——”
Diệp Tử té lộn nhào từ trên xà nhà xuống đất, con mèo kia cũng nhảy xuống theo, một mèo một cỏ ta đuổi ngươi chạy vòng vòng khắp phòng, Diệp Tử sợ muốn chết, vừa chạy vừa chửi ầm lên, thậm chí không đế ý đến việc hiện tại y đang phun ra tiếng người.
“A a a a Cố Yến chết tiệt, Cố Yến thối tha, mau ôm nó đi chỗ khác dùm cái! Sắp bị cắn rồi! Sắp bị cắn rồi cứu mạng với a a a a ——”
Diệp Tử chạy lung tung lòng vòng trong nhà, nhắm mắt nhắm mũi mà chạy cũng không thèm chọn đường, theo ống quần của Cố Yến một đường bò lên trên, bò vào trong lòng ngực của Cố Yến.

Y vươn cành lá mảnh mai bấu chặt cổ áo Cố Yến, co chặt trong ngực Cố Yến, còn có ý đồ muốn chui vào trong cổ áo.

Mèo vàng nhảy lên bàn, thở hồng hộc mà nhìn về phía Diệp Tử meo một tiếng.
Cố Yến dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve phiến lá của Diệp Tử, giọng nói hắn ôn hoà hỏi: “ Không giả vờ nữa?”
Diệp Tử: “........”
Diệp Tử cứng đờ cả người, bất giác không động đậy gì nữa.

Cố Yến nở một nụ cười xấu xa, cầm một cái rễ cây của y lên, quơ quơ trước mặt con mèo vàng kia.
“A a a đừng —— ta không giả vờ nữa, ta thực sự không giả vờ nữa đâu mà, hức....” thần kinh đang căng chặt của Diệp Tử rốt cuộc bị doạ đến sụp đổ, y ôm chặt lấy tay Cố Yến, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
Cỏ không có tuyến lệ, nhưng nước mắt lại rơi xuống từ đoá hoa nhỏ trên đầu, giống như là những giọt sương nhỏ long lanh, tí tách tí tách rơi xuống như chuỗi ngọc.
Tim Cố Yến liền mềm nhũn không hiểu được.
Hắn cẩn thận nâng Diệp Tử trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve phiến lá của y, ôn nhu nói: “ Được rồi, đừng khóc”
Diệp Tử dùng rễ cỏ của mình đá vào tay hắn, giọng nói mang theo tiếng khóc la to: “ Ngươi mau đuổi mèo đi đi, đuổi nó đi!!”
“ Được được, ta liền bảo người mang nó đi” Cố Yến giọng nói nhẹ nhàng trấn an y một câu, lớn giọng nói: “ Người đâu, dẫn nhị bảo ra ngoài đi”
Hai hạ nhân đẩy cửa bước vào phòng, chưa kịp động thủ bắt mèo, thì con mèo vàng kia đã nhảy xuống khỏi bàn.

Nó quay đầu chăm chú nhìn vào cỏ xanh trong tay Cố Yến, sau đó nghênh ngang ra khỏi cửa.
Cố Yến nói: “Lui xuống hết đi”
Cửa phòng một lần nữa bị đóng lại, Cố Yến mới mở lòng bàn tay mình ra nhìn.
Lúc nảy có người ở trong phòng, nên Diệp Tử không dám phát ra âm thanh, buộc chính mình phải nén khóc nuốt nước mắt vào trong.

Cỏ xanh nhỏ ngồi trong lòng bàn tay Cố Yến khóc đến mức muốn không thở được cả người co rúm lại, nhìn vô cùng đáng thương.
Bây giờ Cố Yến mới cảm nhận được cái gì gọi là hối hận không kịp, nếu sớm biết Diệp Tử sẽ phản ứng lớn như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ ra cái chủ ý ngu xuẩn này để buộc y phải thừa nhận.

Hắn sờ sờ phiến lá của cỏ xanh nhỏ, giọng dỗ dành nói: “ Là lỗi của ta, không nên lấy mèo ra doạ em, đừng khóc nữa có được không?”
Diệp Tử thút tha thút thít nức nở nói: “Ngươi, ngươi còn muốn bắt ta đem đi nấu thuốc hả?”

Cố Yến nói: “ Đương nhiên là không”
Giọng nói của hắn đã không còn khàn khàn giống như lúc nảy nữa.

Diệp Tử sửng sốt giây lát, ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Yến.

Người này tinh thần phấn chấn, sắc mặt hồng hào, cái bộ dạng này giống người đang sinh bệnh chỗ méo nào chứ?
“Ngươi gạt ta?!”
Cố Yến dừng lại, ngón tay đùa giỡn khẩy khẩy cuống lá của Diệp Tử: “ Nếu ta không làm như vậy, sao có thể khiến cho tiểu hổn đản luôn lừa gạt ta phải lòi đuôi chuột chứ? Rõ ràng là có thể chạy, có thể nhảy, còn có thể nói chuyện, ấy vậy mà lại giả vờ làm bụi cỏ nhỏ bất động, đùa giỡn ta rất thú vị sao?”
“Ta mới không có giả vờ, ta thật sự là cỏ đó nha” Cành lá của Diệp Tử duỗi ra, khoa trương mà đung đưa trước mặt Cố Yến.
Cố Yến bị bộ dáng đáng yêu này của y chọc cho bật cười, ôn nhu thay y lau đi mấy bọt nước đọng trên phiến lá.
Lí trí của Diệp Tử dần dần khôi phục lại, nghi hoặc hỏi: “ Làm sao mà ngươi biết ta có thể nói chuyện? Còn nghĩ ra cách để thử ta nữa?”
“Ta không biết” Cố Yến nói: “ Nhưng ta biết rằng, trong phòng của ta có tiểu gia hỏa nào đó có thể biến thành người”
Diệp Tử tự cho rằng bản thân đã ngụy trang đến thiên y vô phùng*, y nghiêng nghiêng đầu, nghi hoặc mà nhìn hắn.
*Thiên y vô phùng: Nghĩa bóng của thành ngữ “Thiên y vô phùng” (Áo trời không kẽ hở) ban đầu là chỉ quần áo của tiên nữ mặc không hề có khe hở.

Sau này người ta dùng để chỉ những kế hoạch, những tác phẩm thơ văn, vv cực kì nghiêm ngặt, không hề có bất kì sai sót thiếu sót nào cả.
Cố Yến nhíu nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có chút khác thường.

Nhưng hắn không nghĩ quá nhiều, không nhanh không chậm chỉ ra những sơ hở của Diệp Tử: “ Hôm qua ta đã tìm người hỏi qua một chút, trong một tháng nay không có hạ nhân mới nào vào vương phủ”
Diệp Tử cưỡng từ đoạt lý¹ nói: “ Chỉ như vậy? Vạn nhất² ta là thích khách được phái đến để ám sát ngươi thì sao?
1.Cưỡng từ đoạt lý: Cưỡng từ đoạt lý – 强词夺理 – qiǎng cí duó lǐ (cố làm sai nghĩa của từ để chiếm lấy lí lẽ, vô lý cưỡng biện, không có lý nói thành có lý, cũng là chữ xuất xứ từ Tam Quốc diễn nghĩa.
2.Vạn nhất: Một phần mười ngàn, ít lắm, rất khó xảy ra nhưng vẫn có thể xảy ra.

Cố Yến nhẹ giọng cười cười, kiên nhẫn trả lời: “Y phục mà hôm qua em mặc, chất liệu được xưởng dệt vải Giang Nam chế tạo nên vừa mới cống nạp trong năm nay.

Ngự ban đến Thụy vương phủ cũng chỉ có hai ba khúc, ta chỉ chọn một khúc may thành trung y”
“.........Tiểu thích khách tới ám sát ta, tại sao còn phải lẻn vào phòng của ta, trộm y phục của ta để mặc, chẳng lẽ là y đang khuynh mộ* ta sao?”
*Khuynh mộ: ý chỉ ngưỡng mộ, hâm mộ, tôn thờ, sùng bái.
Diệp Tử: “......”

.......Xấu hổ muốn chớt luôn.
Cố Yến nói: “ Thực ra, còn một điều nữa”
Diệp Tử: “ Cái......cái gì?
“Ta gọi Thu Đường tới” Cố Yến nói: “Nha đầu kia cũng quá nhát gan, ta vừa hỏi vừa ép, nàng ta biết cái gì đều là khai ra hết”
Diệp Tử suy yếu hỏi: “Cũng có nghĩa là........những lời ta nói với nàng ta, ngươi đều đã biết hết rồi?”
Cố Yến ôn nhu gật đầu: “ Ta đều biết hết rồi”
Diệp Tử: “.......................”
Diệp Tử nằm trong lòng bàn tay Cố Yến vừa thẹn lại vừa giận, cuồn thành một cục cỏ xanh lè, hận không thể đào một cái hố thiệt bự đem chính mình quăng dô trong đó rồi lấp đất lại luôn.

Y rốt cuộc đã làm ra hành động ngu xuẩn gì vậy chứ aaaaaaaaa!
Tại sao lúc nảy y không bị con mèo mập đó cắn chết luôn cho rồi?
Cố Yến ôn nhu nói: “Còn có thể biến đổi được chứ? Ta muốn nhìn em một chút”
Diệp Tử hất tay Cố Yến ra, nhảy lên trên bàn, đưa lừng về phía Cố Yến ngồi xuống: “ Tại sao ta phải nghe theo lời ngươi”
“ Bé con, giận dỗi rồi?”
“Ta không phải gọi là bé con, ta bé chỗ nào chứ?” Diệp Tử ngồi trên mép bàn đung đưa cái rễ cây nhỏ, tức giận nhấn mạnh lại: “Ta tên là Diệp Tử, Tử trong Mộc Tử” (chổ này khum hiểu ạ)
“Diệp Tử....” biểu tình của Cố Yến hơi sững lại một chút, không biết là đang nghĩ tới chuyện gì.

Một lúc sau, trên môi hắn lại lần nữa lộ ra ý cười: “ Được, về sau sẽ kêu em là Diệp Tử.

Diệp Tử ngoan, biến đổi trở về có được không?”
Giọng nói của hắn vừa ôn nhu lại vừa mê hoặc, khi Diệp Tử nghe thấy thì tất cả oán khi tích tụ nảy giờ đều tan biến sạch sẽ.

Diệp Tử sờ sờ phiến lá của mình, thấp giọng nói: “Ta không biến đổi lại được”
“Tại sao?”
Diệp Tử ngã người về phía sau, đem chính mình nằm ngửa trên mặt bàn: “Ngày hôm qua cũng là lần đầu tiên ta hoá thành hình người, nhưng chẳng duy trì được bao lâu, lại không hiểu ra sao mà biến trở lại thành cỏ.

Ta cũng không rõ lần biến thành người tiếp theo là khi nào nữa”
“Cái này.......” Ánh mắt Cố Yến thoáng tối lại: “ Cái này đúng là có chút khó làm”
Thực sự là chuyện này nằm ngoài dự đoán của Cố Yến.
Ngày đại hôn đang đến gần, mà tân nương thì lại không có cách nào biến thành người, chuyện này nên làm thế nào cho phải đây.
Hay là hắn ôm chậu hoa dô động phòng luôn, làm như vậy có được không?
Thần cơ diệu toán Thụy vương điện hạ, lần đầu tiên gặp khó khăn mà không nghĩ ra cách giải quyết.

Diệp Tử nằm trên bàn, cảm thân bản thân có chút mệt mỏi rã rời hoa mắt chóng mặt, lúc nảy y bị con mèo kia dí chạy gần chết thần kinh căng như dây đàn, lại khóc lớn một trận, lúc này cơ thể được thả lỏng chỉ cảm thấy sức cùng lực kiệt.
Cố Yến chú ý tới bộ dáng buồn bả ỉu xìu của y hỏi: “ Làm sao vậy?”

Đôi bàn tay ấm áp đưa tới gần, Diệp Tử theo bản năng duỗi cành lá quấn lên, mơ hồ mang theo giọng mũi nói: “..........!Buồn ngủ”
Vừa dứt lời, Diệp Tử cũng không động đậy hay nhúc nhích gì nữa, hình như là thật sự ngủ mất rồi.
Cố Yến thật sự kinh ngạc với cái tính một giây trước rõ ràng còn nói chuyện với mình, một giây sau lại không tim không phổi mà lăn ra ngủ mất tiêu, bất đắc dĩ lắc đầu.

Hai tay hắn cẩn thận nâng cỏ xanh nhỏ lên, đặt lên trên giường: “ Trước tiên ngủ một giấc đi, ta đi kêu người mang một ít đất mới tới cho em”.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Cố Yến xoay người ra cửa, cho nên hắn không có nhìn thấy, xung quanh người Diệp Tử lại xuất hiện một vòng bạch quang nhàn nhạt.
Cố Yến cho những hạ nhân trong viện này lui hết, ra lệnh không được phép đi vào quấy rầy gây ồn ào.

Vị Bùi đại phụ lần trước bị hắn tìm tới diễn kịch vẫn còn chờ ở ngoại viện.

Cố Yến đích thân tiễn hắn ra cửa: “Bùi đại phu, lần này đa tạ ngươi”
Bùi đại phu lớn giọng cười: “ Chuyện nhỏ thôi, trước đây tại hạ nhận ân tình của Vương gia.

Nếu Vương gia có việc gì muốn tại hạ hỗ trợ, đương nhiên là không thể nào từ chối”
Cố Yến nhẹ nhàng nói: “ Bùi đại phu quá rời rồi, mấy năm nay, vẫn luôn là ngươi tới giúp ta”
“Không dám nhận” Bùi đại phu tạm dừng một chút, sắc mặt hiện lên sự lo lắng: “ Bất quá theo như những lời mà tại hạ nói lúc nảy tất cả đều không phải hoàn toàn là giả.

Dù là thuốc thì cũng có ba phần là độc, Vương gia quanh năm suốt tháng đều uống thuốc đó, công hiệu của thuốc quá mạnh, nếu cứ tiếp tục như vậy sợ là sẽ.........”
Cố Yến hỏi: “ Sẽ như thế nào?”
Bùi đại phu rũ mắt ôm hòm thuốc vô thức vuốt ve một chút, thu lại ánh mắt nói: “ Độc xâm nhập vào phế phủ*, châm cứu và thuốc e là khó mà chữa trị”
*Phế phủ: Phổi và các cơ quan tiêu hoá trong bụng.
Cố Yến tiễn người rời đi, ra lệnh cho hạ nhân lấy một ít đất mới, còn mang đến một mâm trái cây mà Diệp Tử yêu thích, đi vào phòng phụ.

Hắn đẩy cửa ra, cả người liền cứng ngắc tại chỗ.
Bên trong phòng, một thiếu niên không chút phòng bị nằm trên giường hắn.
Thiếu niên đang ngủ say trên người không mặc gì cả, cũng không đắp chăn.

Dường như là sợ lạnh nên cuộn tròn lại ôm chặt hai cánh tay mình, tấm lưng trần trắng như bạch ngọc, phác hoạ nên đường nét mảnh mai xinh đẹp trên thân thể, theo nhịp hô hấp mà nhẹ nhàng phập phồng lên xuống.

Bước chân Cố Yến khựng lại, trong đầu hắn hình như có thứ gì đó ầm ầm nổ tung.

.

Bình Luận (0)
Comment