Lăng Tuyết Mạn thở hổn hển, tay không ngừng vỗ ngực, bỗng dưng, cảm giác được cánh tay kia vẫn ôm eo nàng, nhướng mày, thân mình động đậy, muốn thoát khỏi ôm ấp của "ân nhân cứu mạng", nhưng, cánh tay kia không có buông nàng ra, ngược lại ôm nàng chặt hơn!
Không khỏi giận dữ, Lăng Tuyết Mạn ngước mắt, bật thốt lên: "Haiz, làm đại hiệp, ngay sau đó lại giống như lưu manh, sẽ bị người ta khinh bỉ!"
"Câm miệng!"
Hai chữ rét lạnh, làm Lăng Tuyết Mạn lập tức ngậm miệng lại, hơi giật mình ngửa đầu nhìn nam nhân ôm nàng, một thân hắc y che mặt, nàng nhìn không rõ nửa phần dung mạo của hắn, chỉ có thể nhìn đến hắn có đôi mắt vô cùng xinh đẹp, mắt hẹp dài, lông mi dày mà đậm, đồng tử đen như mực, như thủy tinh đen lóe ra ánh sáng chói mắt.
"Xem đủ chưa?"
Tiếng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên, nam nhân thu hồi ánh mắt đang dừng ở trên mặt Lăng Tuyết Mạn, nhìn chăm chú vào khoảng không phía trước, đôi mắt sâu như vực thẳm, lợi như đao lưỡi dao, sát ý tuôn ra!
Thanh âm này rất quen thuộc!
Lăng Tuyết Mạn run lên, tim đập nhanh, tầm mắt lại vượt qua trên mặt nam nhân, khẩn trương gần như nói không nên một câu hoàn chỉnh, "Ngươi... ngươi là.... là... là... là dâm tặc?"
Nam nhân chưa ngoái đầu nhìn lại, lạnh lẽo trả lời: "Không phải!"
"Ách." Lăng Tuyết Mạn không thể tin được thò tay kéo lỗ tai, nàng không có khả năng nghe lầm a? Tối hôm qua dâm tặc còn...
Lăng Tuyết Mạn đột nhiên nghĩ đến đêm thứ hai ở thiên lao, dâm tặc cũng là mặc quần áo hắc y che mặt y như vậy đến xem nàng, đêm đó nàng mơ hồ thấy được vóc người của hắn, có vẻ như cùng bây giờ nam nhân có chút tương đồng!
Phút chốc, trong đầu linh quang chợt lóe, Lăng Tuyết Mạn kiễng chân, hai tay nắm lấy bả vai nam nhân, dùng sức hít, mùi đàn hương quen thuộc bay vào mũi, nàng nhất thời giận dữ, dùng sức bấu chặt cánh tay vẫn đang ôm nàng, gầm nhẹ: "Nếu không phải, liền buông ra ta! Nam nữ thụ thụ bất thân, ai cũng biết!"
Mạc Kỳ Hàn bĩu môi một cái, nâng mày, nhẹ buông tay, dời khỏi eo Lăng Tuyết Mạn, lại kéo cả người nàng, cũng giữ lại hai tay của nàng, khiến cho nàng rốt cuộc không cách nào nhúc nhích, mới nói: "Nếu là dâm tặc thì có thể ôm nàng sao?"
Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn đang dùng lực giãy giụa lền dừng lại, gắt gao trừng mắt nam nhân giam cầm nàng, cắn răng nghiến lợi quát: "Đều cút cho ta!"
"A? Phải không?" Mạc Kỳ Hàn liếc xéo, không nhìn tiểu nữ nhân bốc lửa giận ngút trời trong lòng, nhìn về phía trước, hừ lạnh: "Nàng nhất định muốn ta cút sao? Nhìn phía trước xem!"
Lăng Tuyết Mạn nhìn theo hướng Mạc Kỳ Hàn chỉ, vừa thấy, sắc mặt liền trắng bệch, chỉ thấy phía trước có hơn mười sát thủ áo đen che mặt cầm trường kiếm lóe sáng đi về phía bọn họ, kiếm rà trên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai! (hắc y sợ kiếm bén quá, đâm các diễn viên chính bị thương, cho nên phải kéo lê cho cùn đi)
Lăng Tuyết Mạn có bao giờ gặp qua trường hợp bị người ta tập kích như vậy đâu, cho nên cả người phát run, ôm chặt lấy lưng Mạc Kỳ Hàn, "Dâm... dâm.... dâm tặc, ngươi.... ngươi chưa được cút -"
"Ta không phải dâm tặc!" Mạc Kỳ Hàn không hề giận dữ nói.
"Vậy ngươi rốt cuộc là ai đây!" Lăng Tuyết Mạn hổn hển gào thét, nam nhân chết tiệt này sao lại không sợ đây? Thực nghĩ là mình có thể lấy một chọi mười a?
Mạc Kỳ Hàn hơi liếc mắt, nhìn Lăng Tuyết Mạn, nghiêm túc nói: "Ta là tình nhân của nàng!"
"Tình nhân?" Lăng Tuyết Mạn thì thào lặp lại, tức thì vừa khóc vừa tức đấm mạnh vào eo Mạc Kỳ Hàn, "Coi người ta như khỉ đùa giỡn rất vui sao? Chạy nhanh, còn đứng ngốc ở đó làm gì?"
Lăng Tuyết Mạn kéo cánh tay Mạc Kỳ Hàn, lại bị Mạc Kỳ Hàn kéo lại, lần nữa ngã vào trong lòng hắn, nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Chạy không thoát, sát thủ đã đến bên cạnh, Tuyết Mạn, nếu theo ta cùng chết, nàng có nguyện ý hay không?"
"A?" Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, lại thấy sát thủ áo đen càng ngày càng tới gần, không khỏi tức giận quát: "Ai muốn với cùng chết dâm tặc ngươi? Ta hận ngươi chết đi được!"
Lăng Tuyết Mạn tức giận mắng không thèm lựa lời, tay lại vội vã kéo cánh tay Mạc Kỳ Hàn, "Ngu ngốc! Ngươi đứng chờ người ta giết ngươi sao! Nhanh chạy đi!"
"Ha ha." Mạc Kỳ Hàn nhịn không được cười khẽ lên, hàn ý trong mắt giảm xuống, đổi thành ôn nhu sủng nịch, vươn một tay ra, nhéo nhéo gò má Lăng Tuyết Mạn, nói nhỏ: "Chỉ cần nàng ở đây với ta là tốt rồi, yên tâm, ta chết không được, nàng cũng không sẽ chết!"
"Ai thèm để ý ngươi?"
Lăng Tuyết Mạn phát quẫn, mặt đỏ ửng, đột nhiên mấy ánh sáng chói lóa đập vào mắt, vội vàng dùng tay che mắt, chỉ thấy sát thủ áo đen đứng lại cách nàng một trượng, hàn kiếm sáng rọi phản xạ ánh nắng, khiến nàng ngửi được mùi vị của tử vong gần hơn.
"Thông dâm tình nhân, chúng ta chết... chết chắc rồi!" Hai chân Lăng Tuyết Mạn như nhũn ra, răng không ngừng va nhau cồm cộp.
Lời này rơi vào trong tay sát thủ áo đen, khơi dậy vài tiếng cười nhạo, một người hừ lạnh, "Dám can đảm cùng con dâu Tứ Vương phi của đương kim Hoàng Thượng yêu đương vụng trộm, các hạ xem như cao nhân!"
Nghe vậy, thân mình Lăng Tuyết Mạn mềm nhũn, không khỏi ôm chặt Mạc Kỳ Hàn, tuyệt vọng, "Lúc này thật sự xong rồi!"
"Đừng sợ, có ta ở đây!" Mạc Kỳ Hàn cho một cái ánh mắt an tâm, vỗ nhẹ lên lưng Lăng Tuyết Mạn, chuyển mắt nhìn phía trước, nháy mắt trở nên lạnh lẽo, lấy khí thế sắc bén bức người trừng qua, lạnh lùng nhếch môi, "Phải không? Lưu lại danh tính chủ tử ngươi, có lẽ bản công tử có thể suy xét cho các ngươi toàn thây!"
Lăng Tuyết Mạn hít một hơi khí lạnh, dùng khớp hàm cố nặn ra ba chữ, "Tự đại cuồng!"
Sát thủ áo ngớ ra vài giây mới phản ứng được, người nọ chỉa trường kiếm ra, tức giận nói: "Dựa vào một mình ngươi cũng muốn nói những lời này, nằm mơ! Chủ tử có lệnh, hễ là kẻ tiếp ứng Tứ Vương phi, chắc chắn phải chết! Giết -"
"Ong ong ong ong -"
Đàn ong lúc này bay đến, lại trực tiếp bay tới hướng Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Kỳ Hàn, sát thủ áo đen thấy thế, ngừng ý định tiến công, người mới vừa nói ngửa mặt lên trời cười to, "Các huynh đệ, không cần chúng ta động thủ, chờ xem cuộc vui đi!"
Lăng Tuyết Mạn liên tục bị dọa, ngước mắt nhìn đàn ong đen thui đầy đầu, hoàn toàn mệt lả, một câu cũng nói không nên lời, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tờ giấy!
Mạc Kỳ Hàn cũng hơi thay đổi sắc mặt, đối phó người còn dễ dàng, đối phó thứ này -
Cảm thấy không thể suy nghĩ nhiều, Mạc Kỳ Hàn giữ chặt eo Lăng Tuyết Mạn, vội vàng lao đi về phía sau, mới né qua đợt công kích lần thứ nhất của đàn ong, đợt thứ hai ngay sau đó liền tới!
"Đồ đệ! Mau cởi áo khoác nha đầu kia!"
Một trận tiếng vó ngựa vang lên, Thiên Cơ lão nhân lập tức hô lớn.