Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 267

Với chỉ số thông minh của Công chúa Sính Nhiên... tuyệt đối không đấu lại được Lãnh Thành Nhiên.

Hắn giành nói trước Công chúa Sính Nhiên, Lãnh Thành Nhiên hơi hạ giọng, thần bí nói, "Đầu tiên là sự việc liên tiếp có trẻ con mất tích, lại có Thủy Yêu lảng vảng quanh đây, gần đây đã có quá nhiều việc lạ xảy ra ở thành Thiên Ly rồi."

"Thân thể Công chúa là cành vàng lá ngọc, thật sự không nên ở thành Thiên Ly lâu, ta nghĩ giả vờ lấy cớ đi Kinh thành xem đại hội luận võ để hộ tống Công chúa về kinh."

Công chúa Sính Nhiên vứt toàn bộ lo lắng qua một bên, chỉ trong thoáng chốc tâm đã như hàng vạn đóa hoa nở rộ.

Mặc dù hai loại "việc lạ" này đều do nàng ta giở trò, nhưng hiện giờ nàng ta không hề cảm thấy áy náy chút nào, cũng không khẩn trương lo sợ bị vạch trần, trong đầu chỉ ngập tràn hai chữ "hộ tống" này.

Thì ra Môn chủ đại nhân lo lắng cho sự an toàn của nàng tới vậy!

Nàng ta thật đúng đã lãng phí khoảng thời gian ba năm, chỉ nhớ kỹ chuyện năm đó Lãnh Môn chủ không chịu thu nhận nàng ta làm đồ đệ thì không dám đến gặp hắn lần nữa...

Năm đó chắc chắn là do nàng ta dùng sai cách rồi.

Nếu sớm để Lãnh Môn chủ nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp của nàng ta thì nhất định Lãnh Môn chủ đã sớm là nam nhân của nàng ta rồi....

Công chúa Sính Nhiên suy nghĩ như vậy khiến tâm cũng ngứa ngáy, nhìn lại thì nam nhân đang đứng cách nàng ta vài bước kia luôn khiến vô số những nữ tử chưa lập gia đình trong thiên hạ phải đổ ngã...

"Môn chủ đại nhân." Giọng nói của nàng ta nũng nịu, làm bộ muốn tiến lên phía trước, lại "bất cẩn" vấp váy trượt chân, sau khi thở nhẹ một tiếng sẽ ngã thẳng vào trong lồng ngực của Lãnh Thành Nhiên.

Trên gương mặt Lãnh Thành Nhiên không có chút xíu biến hóa nào, đến cả chớp mắt cũng không...

Giống như vừa nhớ ra một chuyện quan trọng, cho nên không chú ý tới một màn này, hắn vô cùng bình tĩnh xoay người, đi ra ngoài mấy bước, "Đúng..."

Còn chưa nói dứt lời, sau lưng lập tức vang lên một tiếng ‘ầm’.

Lãnh Thành Nhiên "bất ngờ" quay đầu lại, không khỏi kinh ngạc sững sờ, "Công chúa Sính Nhiên? Cô làm sao vậy?"

Biểu lộ và giọng điệu có thể nói là vô cùng tự nhiên.

"..." Nguyệt Sính Nhiên té lăn trên mặt đất, đau đến mức muốn mắng người, nhưng lại ngại Lãnh Thành Nhiên ở đây, chỉ đành rũ mắt, gương mặt nhanh chóng xuất hiện hai vệt ửng đỏ, "Sính Nhiên không đứng vững, đã khiến Môn chủ chê cười rồi."

... Thật ra diễn xuất cũng vô cùng tốt.

Đáng tiếc Lãnh Thành Nhiên hoàn toàn không thèm để ý...

Trong mắt hắn xuất hiện tia lo lắng, giọng điệu vô cùng ôn hòa nói, "Đã như vậy ta không quấy rầy Công chúa bôi thuốc nữa, xin cáo từ trước."

Công chúa Sính Nhiên còn muốn mượn cơ hội này làm nũng với hắn: "..."

Nhưng nghĩ kĩ lại, đây nhất định là vì Lãnh Môn chủ quan tâm tới nàng ta nên mới nói như vậy...

Lãnh Thành Nhiên mặc kệ ả ta tự mình đa tình, dẫn theo tiểu đồ đệ của mình rời khỏi chỗ ở của Công chúa Sính Nhiên.

"Sư phụ, con cảm thấy làm người tốt thật khó mà..." Vừa mới ra khỏi cửa, Hách Liên Nhị đã phồng gương mặt nhỏ, vô cùng ưu sầu nói.

Lãnh Thành Nhiên xoa nắn cái mặt bánh bao hồng hào của bé, cười hỏi, "Sao vậy?"

"Bữa trưa con muốn ăn bánh bao hấp nhân thịt cua, nhưng con cũng muốn sủi cảo tôm nữa."

Thì ra tiểu nha đầu này cũng có lúc ngại mình ăn quá nhiều.

Lãnh Thành Nhiên càng cười to hơn, "Vậy thì mỗi loại ăn một ít, ăn không hết thì để sư phụ ăn giúp con."

Kết quả tiểu nha đầu càng buồn bực hơn, chu cái miệng nhỏ lên, "Vậy Hoa Điêu Túy Kê* và cá hương sốt thịt bằm thì phải làm sao bây giờ." (*gà ướp rượu)

Lãnh Thành Nhiên: "..."

Hắn lại suy nghĩ quá nhiều rồi...

Sờ cái cổ tay thịt thịt nhưng thật ra vẫn rất nhỏ bé của tiểu nha đầu, "Tiểu Đông Qua, con ăn nhiều đồ ăn như vậy mà đi nơi nào hết rồi?"

"Ăn hết vào trong lòng rồi, con đều bắt nhốt chúng nó vào trong đại lao rồi nhé!"

Tiểu nha đầu nghiêm túc cảm kích nói, "Thích nhất là chúng nó vừa được ăn lại ăn rất ngon nhé!"

Lãnh Thành Nhiên: "..."

******

Võ công của Lãnh Thành Nhiên... đã cao đến mức không cách nào đánh giá được.

Cho nên khinh công của hắn cũng tuyệt hảo, hơn mười năm nay hắn không xuống núi, nhưng vào khoảng hơn mười năm trước khi hắn xuất môn đã không cần dùng đến ngựa làm... phương tiện giao thông rồi.

Nhưng vì tiểu đồ đệ tham ăn của mình, lần này vào kinh, Lãnh Thành Nhiên đã thuê một chiếc xe ngựa.

Bởi vì hắn phải mang theo nhiều đồ ăn vặt lắm...

Mặc dù hắn cũng không ngại cầm, nhưng để mang theo đống đồ ăn vặt khổng lồ như vậy mà thỉnh thoảng còn phải "bay" trên trời... thật sự không thể nhìn được.

Đành chịu thôi, đồ đệ của hắn cũng đã nhiều năm không rời khỏi Thiên Ly rồi, cũng không nói chính xác được dọc đường đi nơi nào có mỹ thực.

Lo lắng tiểu tham ăn này không được ăn gì ngon sẽ khóc nhè, sau khi rời khỏi Thiên Ly hắn cũng phải chuẩn bị đồ ăn vặt dọc đường...

Dù thế nào đi nữa trong tay hắn còn có rất nhiều Băng Tinh Hàn Ngọc, một đống tiền xu lớn nhỏ, như vậy cũng đủ bảo quản vẻ tươi ngon của mấy món đồ ăn này rồi.

Thân chìm trong nhiều đồ ăn vặt như vậy, tiểu nha đầu cảm thấy cực kỳ hạnh phúc, nằm sấp trên chiếc nệm êm bên trong xe ngựa mà Lãnh Thành Nhiên đã đặc biệt trải cho bé, không kiềm chế được mà lăn lộn, "Vui quá đi."

Lãnh Thành Nhiên bị chọc cười, chọc lên cái mặt nhỏ nhắn của bé, "Nhị Nhị còn có tâm nguyện gì không? Còn có chuyện gì khiến con vui hơn đối mặt với rất rất rất nhiều đồ ăn ngon không?"

Thấy bộ dạng vui vẻ đáng yêu của tiểu nha đầu này, hắn cũng rất muốn ngày nào cũng khiến bé được vui vẻ như vậy.

"Có nha!" Tiểu nha đầu đáp cực kỳ nhanh, hiển nhiên đã sớm nghĩ tới vấn đề này rồi, một tiếng ừng ực vang lên, "Chính là có một tướng công ăn giúp con!"

Lãnh Thành Nhiên: "..."

Hắn mỉm cười, sau đó đúng lúc phát hiện ra hắn đã quên mất một vấn đề.

Trước khi tiểu nha đầu bắt đầu vội vã tìm tướng công cũng là bởi vì Trung thu sắp tới rồi.

Thật ra hàng năm Thiên Ly Môn cũng đón Trung thu, những đệ tử có nhà sẽ sớm xin nghỉ để xuống núi, nếu đã là cô nhi không có người thân thì sẽ ở lại trên núi với hắn, ăn bữa cơm với mọi người, cắt bánh Trung thu, nhìn ngắm ánh trăng rằm tròn vành vạnh....

Nhưng đối với tiểu nha đầu này mà nói, Trung thu lại có ý nghĩa khác.

Có thể thấy được tiểu nha đầu rất muốn có một tướng công cùng bé ngắm hội đèn lồng Trung thu...

Lãnh Thành Nhiên rất muốn thỏa mãn tâm nguyện của tiểu đồ đệ, chẳng qua lại không tìm được đối tượng thích hợp mà thôi.

Cuối cùng hắn chỉ nghĩ ra được một kế, "Nhị Nhị, chi bằng đến ngày diễn ra hội đèn lồng Trung thu, sư phụ biến trở về bộ dạng lúc nhỏ đi chơi cùng con nhé?"

Nếu đi trên đường ngày đó mà không có đôi có cặp, vậy thì tiểu nha đầu vội vã muốn lập gia đình này nhất định sẽ buồn bực trong lòng.

Hai mắt tiểu nha đầu sáng lên, bất ngờ kéo lấy tay áo hắn, "Sư phụ, người tốt quá đi!"

Vừa thấy bộ dạng ngoan ngoãn này của bé, Lãnh Thành Nhiên không kiềm chế được mà trêu chọc bé, sờ cái đầu nhỏ của bé, "Bởi vì Nhị Nhị là Tiểu Đông Qua đáng yêu, hơn nữa còn mập hơn so với loại ta trồng trong đất ấy."

Tiểu nha đầu không hề chú ý, vẫn cảm kích ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, "Sư phụ, người tốt với Nhị Nhị quá, còn không sợ biến về bộ dạng chân ngắn lúc nhỏ nữa."

Lãnh Thành Nhiên: "..."

Tiểu nha đầu phúc hắc này... thật đúng là không cần phải lo lắng bé sẽ chịu thiệt thòi gì mà.

Giao thông cổ đại không tiện, có chuyện gì lớn đều sẽ bắt đầu thông báo từ rất sớm.

Cho nên đại hội luận võ còn hơn nửa tháng nữa mới bắt đầu, Lãnh Thành Nhiên cũng không vội vàng gấp rút lên đường, dẫn theo tiểu đồ đệ của mình vui chơi giải trí, đi vô cùng thảnh thơi.

Về phần Công chúa Sính Nhiên vẫn đi theo bọn họ kia... Lãnh Thành Nhiên hoàn toàn đã quên mất nàng ta rồi.

Công chúa Sính Nhiên lại cho rằng Lãnh Thành Nhiên vẫn luôn nhớ tới nàng ta, hơn nữa vào một ngày nọ còn viện cớ tới tìm hắn.

Một ngày nọ, khi màn đêm buông xuống, nàng ta bưng một hộp gấm dài chừng nửa thước, gương mặt tươi cười đi tìm Lãnh Thành Nhiên.

"Lãnh Môn chủ, đây là bánh Trung thu trong cung mới đưa tới, nghe nói là tiến cống của Tây Vực, không giống loại thông thường, coi như là vật hiếm lạ, ta nghe nói Nhị Nhị thích ăn đồ ăn vặt, cho nên mới đặt biệt mang tới cho bé ấy nếm thử một chút."

Rõ ràng trong lòng hận muốn chết, nhưng tiếng "Nhị Nhị" này của Sính Nhiên lại vô cùng thân mật.

Hách Liên Nhị cũng chẳng thèm quan tâm xem nàng ta có mục đích gì, kích động mà chạy tới, nhận lấy hộp gấm kia, "Đa tạ tỷ tỷ!"

Những nữ nhân khác đều thích người ta coi mình trẻ, Nguyệt Sính Nhiên lại không như vậy...

"Tại sao gọi là tỷ tỷ," trên gương mặt xuất hiện hai vệt phớt hồng, "Ta và sư phụ con... hẳn là cùng vai vế."

Heo nhỏ khẽ run rẩy, ngã từ trên vai Lãnh Thành Nhiên xuống.

Cùng vai vế... trên toàn đại lục này cũng chỉ có cổ thụ che trời mới dám nói bản thân cùng lứa với Lãnh Thành Nhiên đi! Nữ nhân này cũng quá bạo gan rồi!

"Trư Trư, Trư Trư, mày không sao chứ?" Hách Liên Nhị lập tức lo lắng hỏi nó.

"Nếu mày có chuyện gì thì nhất định phải đi trị thương đó!" Tiểu nha đầu rất hiền lành, rất có trách nhiệm nói, "Ta phải ăn bánh Trung thu trước đây."

Heo nhỏ bị đả kích: "..."

Tiểu chủ nhân biết rõ nó không sợ ngã, là bé cố ý ức hiếp nó mà...

Từ trước đến nay heo nhỏ luôn phách lối cũng phải buồn bực, xoay người tròn vo, tự chạy tới góc phòng vẽ vòng tròn.

Lãnh Thành Nhiên ho nhẹ một tiếng nín cười, muốn mở miệng tiễn khách.

Nhưng Công chúa Sính Nhiên đã nắm bắt cơ hội này, vội vã mở miệng, "Lãnh Môn chủ, ngày mai đã là Trung thu rồi, năm nay tất cả mọi người đều ra đường, ta dẫn theo thị vệ ra ngoài không thể trở về nhà, trong nội tâm ta cũng rất băn khoăn, cho nên muốn tổ chức bữa Trung thu long trọng một chút cho họ, không biết... Lãnh Môn chủ có đồng ý đến dự không."

Rõ ràng muốn tìm cơ hội tiếp cận Lãnh Thành Nhiên, còn lấy cớ quang minh chính đại như vậy, nhân cơ hội tạo hình tượng tốt gây ấn tượng một chút đây mà.

Lãnh Thành Nhiên cười ôn hòa, "Công chúa mời, ta đương nhiên phải đi, chẳng qua... năm nay ta mới thu tiểu đồ đệ này lên núi, tin tưởng Công chúa cũng nhìn ra tính cách Nhị Nhị có phần nhát gan hướng nội, ta sợ con bé nhìn thấy quá nhiều người lạ sẽ khẩn trương."

Tiểu nha đầu bên cạnh đang gặm bánh Trung thu nghe thấy vậy liền ngước gương mặt trắng nõn lên, bàn tay bé nhỏ vô thức nắm chặt, sợ hãi theo sát sư phụ, "Sư phụ, Nhị Nhị... Nhị Nhị không sao mà..."

Lời còn chưa nói hết thì hai vành mắt đã "khẩn trưởng" ửng đỏ.

Nhưng vẫn rất "hiểu chuyện" nuốt nước mắt, không để sư phụ lo lắng, bộ dạng nhỏ bé này nhìn cực kỳ đáng thương.

Khuôn mặt nhỏ bé nhu thuận hợp lòng người này...

Lãnh Thành Nhiên sắp bật cười, vội vàng đi tới ôm lấy tiểu nha đầu kia khẽ dỗ dành, còn bất đắc dĩ nhìn Công chúa Sính Nhiên nói, "Đợi về sau có cơ hội rồi nói sau."

Một tiếng "về sau" khiến trong lòng Công chúa Sinh Nhiên như được an ủi, nhưng khi thấy hắn cưng chiều Hách Liên Nhị đến như vậy, nàng ta vẫn ghen ghét đến mức bốc hỏa trong lòng/

Tiểu nha đầu, sẽ có lúc mày phải khóc!

Hách Liên Nhị làm như không nhìn thấy vẻ oán hận của nàng ta, lo lắng hỏi sư phụ, "Có phải dì ấy không vui hay không?" Vừa nhìn đã biết là đứa trẻ ngoan ngoãn, người khác bảo bé nói gì thì bé nói đấy.

Dứt lời, không đợi Lãnh Thành Nhiên trả lời đã bước chân ngắn, nhất định phải nhảy khỏi lồng ngực sư phụ.

Sau khi bưng lấy cái hộp gấm kia còn mang dáng vẻ bạn nhỏ rất hữu nghị tiến tới gần thương lượng với Nguyệt Sính Nhiên, "Dì ơi, người đừng không vui có được không, con phân bánh Trung thu cho người ăn này."

Nụ cười trên mặt Nguyệt Sính Nhiên có chút cứng ngắc, giọng nói cũng không được tự nhiên, "Không cần, Nhị Nhị tự ăn đi."
Bình Luận (0)
Comment