Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 270

Biết tiểu đồ đệ của mình rất vô lương, trước khi nói những lời này, Lãnh Thành Nhiên còn đặc biệt nhớ lại một chút, phát hiện không không có loài yêu quái nào nổi tiếng mặc áo đỏ... cho nên hắn rất sảng khoái hỏi những lời này.

Cùng lắm thì giống như trứng gà vỏ đỏ là được...

Nhưng Lãnh Thành Nhiên đã suy nghĩ quá ít rồi.

Tiểu nha đầu ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, thích thú nhìn hắn nói, "Khí chất của sư phụ khi mặc đồ đỏ không giống như khi mặc y phục trắng!"

"Y phục đỏ mà sư phụ mặc giống như quả lựu đã lột bỏ vỏ rồi vậy, óng ánh trong suốt, nhìn rất mê người, ăn rất ngon đấy ạ!"

Lãnh Thành Nhiên: "..."

Hãnh diện về sư phụ của mình xong, tiểu nha đầu nhảy nhót tung tăng đi tìm đồng phạm, muốn nhìn xem còn có bộ y phục màu đỏ nào đẹp nữa không, còn Lãnh Thành Nhiên thì tiếp tục đứng tại chỗ im lặng hóa đá.

Trên gương mặt bỗng nhiên giật giật, không đúng, nên nói là bị heo nhỏ đạp lên mấy đạp.

Nhưng lúc này heo nhỏ không cố ý đạp hắn, thật sự bởi vì hai trảo heo đang đứng không chọc hắn được.

Heo nhỏ có móng heo núc ních thịt hồng hồng.... không thể cầm nắm đồ được, cho nên nó đành phải dùng hai trảo kẹp lấy một cái gương nhỏ trong ngực chủ nhân ra đưa cho Lãnh Thành Nhiên soi mặt.

Khi nãy ban đầu Lãnh Thành Nhiên còn tưởng rằng nó đang đùa, kết quả khi nhận lấy cái gương tùy tiền nhìn qua một cái... thì phát hiện mặt có chút hồng hồng.

... Được rồi, mặc dù chính hắn cũng không rõ bản thân đã sống được bao lâu, nhưng bị người ta đánh giá là rất mê người, ăn rất ngon...

Nếu không phải vì tiểu đồ đệ còn quá nhỏ, hắn thật sự cảm thấy bản thân đã bị đùa giỡn rồi...

Heo nhỏ chuyển cái gương xong rồi, cuối cùng trảo heo được tự do, lập tức trảo heo đặt trên vai hắn gõ mấy cái, bộ dạng đấm đất cười thật to.

Một cơ hội cười nhạo chủ nhân tốt như vậy, sao heo nhỏ có thể để lỡ được....

Lãnh Thành Nhiên cười liếc nhìn heo nhỏ trên vai đang cười như động kinh, phát cáu siết chặt trảo heo, sau đó... nhanh chóng kéo một mảnh tơ lụa màu đỏ bên cạnh qua quấn một vòng lên đầu heo, buộc lại thành một cái nơ bướm siêu lớn.

... Chết tiệt!

Không được phá hư khí chất của ta!

Heo nhỏ không thể chịu được thể loại trang trí phá hư hình tượng chỉnh thể của mình như vậy được, bèn lắc cái đầu nhỏ, cọ mạnh vào ngực Lãnh Thành Nhiên, muốn cọ rớt cái nơ bướm kia xuống.

Lãnh Thành Nhiên níu lấy hai trảo heo của nó, không cho nó lộn xộn nữa, như suy nghĩ điều gì đó nói, "Thời tiết nóng như vậy, chi bằng đổi cái quần cho mày đi."

Thân thể tròn vo bé nhỏ cứng đờ, heo nhỏ hoàn toàn không dám động nữa.

.... Tên khốn nạn!

Dám cả gan uy hiếp nó! Đợi đấy, tối nay chờ cái tên chủ nhân bại hoại trước mặt này biến về lại thành bé trai, nó nhất định phải tìm cơ hội báo thù.

Hách Liên Nhị đứng bên cạnh chọn lựa, cuối cùng chọn trúng một bộ cho bé trai có màu sắc đỏ  y hệt như trên người mình, kiểu dáng cũng rất đẹp.

Để phối với bộ quần áo nhỏ này, vào ban đêm, Lãnh Thành Nhiên liền biến trở về bộ dạng bản thân năm tám tuổi.

Thay quần áo xong, vừa mới bước ra khỏi cửa thì thấy hai mắt tiểu nha đầu đứng ngoài cửa tỏa sáng, "Sư phụ, người đẹp lắm luôn!"

Lãnh Thành Nhiên theo thói quen muốn xoa nắn cái mặt bánh bao của nàng, nhưng ngay khi duỗi tay ra thì phát hiện hiện giờ tay mình đang rất nhỏ....

Nhưng động tác cũng chỉ dừng lại một chút, sau đó vẫn xoa nắn như cũ, "Diện mạo ngày thường của sư phụ không phải vậy à?"

Từ nhỏ đến lớn khuôn mặt của hắn không thay đổi nhiều, nhiều nhất sau khi lớn lên cũng chỉ trút bỏ đi dáng vẻ mập mạp, dáng người rõ ràng hơn, thật ra nên nói hắn càng lớn càng đẹp trai hơn mới đúng.

Tiểu nha đầu lại nghiêm túc lắc cái đầu nhỏ, "Không phải vậy, bình thường con nhỏ hơn sư phụ rất nhiều, từ góc độ của con thấy mặt của sư phụ rất là lớn ạ."

Lãnh Thành Nhiên: "..."

Sau này vẫn nên cố gắng ôm tiểu nha đầu này đi, để bé và mình cùng một độ cao.

Tránh cho bé lại ngại mặt hắn lớn...

Lãnh Thành Nhiên với bộ mặt không hề lớn vô cùng nghiêm túc quyết định.

Heo nhỏ đang ôm cái đầu cột nơ con bướm, cho nên hiện tại chỉ đành buồn bực giơ mông về phía bọn họ. Lãnh Thành Nhiên với bộ dạng tám tuổi lại nắm tay tiểu đồ đệ của mình đi ra khỏi cửa....

Mặc dù cảm giác này hết sức kỳ quái.

Chân ngắn đi rất nhiều, đi đường không quen, hơn nữa vì chiều cao thay đổi, tầm nhìn cũng biến hóa nhiều hơn.

Nhưng nhìn bộ dạng kích động của tiểu nha đầu bên cạnh, Lãnh Thành Nhiên vẫn mỉm cười, hơn nữa cũng giống trước kia, khi đi ra khỏi cánh cửa cao lớn vẫn còn ôm tiểu nha đầu.

Hai bé con mặc đồ đỏ, cộng thêm gương mặt xinh đẹp phấn điêu ngọc trác, mới bước ra khỏi cửa đã thu hút rất nhiều sự chú ý của người đi đường.

Nhất là một cục cưng cực đáng yêu lại ngoan ngoãn như Hách Liên Nhị, còn Lãnh Thành Nhiên thì mang bộ dạng hòa nhã chững chạc như một tiểu đại nhân, có thể thấy vẫn luôn theo dõi bé gái bên cạnh.

Đã có người dừng lại trêu chọc hai người họ, "Bạn nhỏ này, đây là vị tiểu hôn thê của cháu sao?"

Lãnh Thành Nhiên: "... Không phải."

"Ha ha, nhóc con này đang xấu hổ đây mà." Người qua đường vô lương càng muốn trêu chọc hắn hơn, "Vậy tại sao cháu không buông tay cô nương nhà người ta ra?"

"... Nhiều người quá, sợ lạc."

Mọi người lại được một trận cười vang, có người trêu chọc hắn nói, "Vậy phải dắt chặt đấy nhé, cả hai đều không được buông tay ra đâu."

"Đúng vậy, một bé gái xinh đẹp như thế, đừng để người khác lấy mất nhá."

Lãnh Thành Nhiên: "..."

Vị Môn chủ đại nhân danh dương thiên hạ, được tất cả mọi người tôn sùng nghiêm túc cảm khái, làm trẻ con quá cực khổ...

Dẫn tiểu nha đầu thoát khỏi vòng vây, lúc này Lãnh Thành Nhiên mới phát hiện tiểu đồ đệ của mình đã không nói chuyện được một lúc rồi.

Quay đầu nhìn lại, tiểu nha đầu đang phồng má lên, rất chân thành nhìn hắn.

"Đang nhìn gì vậy?" Lãnh Thành Nhiên cười xoa đầu nhỏ của bé.

"Sư phụ, bộ dáng của người đẹp thật đấy." Tiểu nha đầu nói lại câu này.

Mặc dù đã từng nghe rất nhiều người khen ngợi dung mạo của hắn, nhưng mỗi lần nghe chính tiểu đồ đệ của mình nói vậy, Lãnh Thành Nhiên vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Hắn đang chuẩn bị xoa bóp gương mặt bánh bao đáng yêu của bé, chợt nghe thấy tiểu nha đầu nói, "Con phải tìm một tướng công đẹp như vậy!"

Hiển nhiên những câu đùa khi nãy của đám quần chúng đã cho tiểu nha đầu một linh cảm...

Lãnh Thành Nhiên: "...."

Tiểu nha đầu bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, "Mình có thích sư phụ không nhỉ? Thích, có thể để sư phụ làm tướng công nha!"

Nghe tiểu nha đầu lầm bầm làu bàu, Lãnh Thành Nhiên ho nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn quanh bốn phía, cuối cùng tìm được cứu tính, "Nhị Nhị, con có muốn ăn cá viên hay không!"

"Muốn!"

Dạ dày của tiểu nha đầu là cái hang không đáy...

Nhưng trong lòng bé, ăn ngon và tướng công đều quan trọng như nhau.

Đợi đến khi Lãnh Thành Nhiên mua một chén canh cá viên cho bé rồi, tiểu nha đầu liền cắn một miếng cá viên, còn đang nháy mắt quan sát sư phụ, "Rốt cuộc có thích hay không nhỉ?"

"..." Lãnh Thành Nhiên lặng lẽ cướp chén cá viên kia đi, chỉ sau hai ba lần đã húp sạch.

Hôm nay tiểu nha đầu đã ăn nhiều, chi bằng dời lực chú ý của bé đi, không cho bé ăn nữa.

"Hu... cá viên của con!" Bình thường tiểu nha đầu đã quen với việc làm nũng quen, hai mắt ửng đỏ, bắt lấy tay áo của hắn khóc lóc kể lể, "Sư phụ, có tên đại bại hoại cướp cá viên của con! Sư phụ phải báo thù giúp con!"

Sư phụ bại hoại nào đó: "..."

Hắn dỗ dành tiểu đồ đệ đã quen, liền ôm tiểu nha đầu, xoa đầu nhỏ của nàng, "Nhị Nhị ngoan, hôm nay ăn quá nhiều đồ ăn, ăn thêm một chén cá viên nữa sẽ không có eo đâu."

"Nhưng sáng mai eo sẽ trở lại!" Tiểu nha đầu khá quan tâm tới vấn đề eo này... nhưng vẫn mím đôi môi nhỏ, thật sự muốn ăn, thật sự muốn ăn mà.

Lãnh Thành Nhiên nghiêm trang nhắc nhở bé, "Lỡ như trên hội đèn lồng tối nay Nhị Nhị gặp được tướng công thì phải làm sao đây?"

"A..." Lần đầu tiên tiểu nha đầu lo lắng tới vấn đề này, sửng sốt một chút, cũng hết sức nghiêm túc nắm nắm tay nhỏ, "Không ăn!"

Thật đáng yêu. Lãnh Thành Nhiên bật cười xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, muốn dẫn tiểu đồ đệ nhà mình rời đi, sau đó lại phát hiện...

Một lần nữa bọn họ bị vây nhìn rồi.

Người khác có thể không nhìn ra quan hệ thầy trò của bọn họ, chỉ thấy hai bạn nhỏ đặc biệt xinh đẹp ôm ấp một chỗ, bé gái hiển nhiên đã chịu uất ức gì đó, bé trai thì dịu dàng dỗ dành bé.

Rút kinh nghiệm khi nãy, Lãnh Thành Nhiên liếc mắt nhìn bọn họ một cái liền hiểu rõ mọi người xung quanh đang suy nghĩ điều gì rồi.

Thế là hắn không nói không rằng lôi kéo Hách Liên Nhị rời đi.

Nhưng tiểu nha đầu còn đang suy nghĩ điều gì đó, "Cho nên để sư phụ làm tướng công rất tốt nhé, con cũng không sợ có eo nữa!"

"..." Lãnh Thành Nhiên vốn không quen cặp chân ngắn này, hiện giờ còn lảo đảo thiếu chút nữa đã ngã sấp mặt xuống.

Sau khi quay đầu lại, hắn cố dùng giọng điệu nghiêm túc hỏi, "Tại sao không phải sợ nữa?"

"Bởi vì sư phụ đã nhìn thấy dáng vẻ không có eo của con rồi!"

Mấy ngày trước tiểu nha đầu ăn nhiều, đến cả đường đi cũng không nhìn thấy, cuối cùng Lãnh Thành Nhiên ôm lấy tiểu đồ đệ tròn vo về.

Tiểu nha đầu vừa dứt lời, vành mắt bỗng chốc ửng hồng, "Chẳng lẽ sư phụ cũng ghét bỏ con xấu xí không có eo sao?"

"Không ghét, không ghét, Nhị Nhị như thế nào cũng đều đáng yêu cả." Lãnh Thành Nhiên vội vàng hứa.

Tiểu nha đầu tròn vo vốn rất đáng yêu, ngay từ đầu hắn không biết là bé cần có eo... chỉ lo lắng bé ăn quá nhiều sẽ không chống đỡ được mà thôi.

"Được rồi! Cho nên để sư phụ làm tướng công là tốt nhất!" Tiểu nha đầu cao hứng vỗ bàn tay bé nhỏ.

"..." Sao cảm giác bản thân vừa rơi xuống hố thế này.

Hoặc phải nói là từ lần đầu tiên nhìn thấy tiểu nha đầu này, hắn vẫn luôn ở dưới đáy hố, chưa bao giờ leo lên cả...

Tiểu nha đầu vẫn đang trong giai đoạn suy nghĩ có nên tìm sư phụ làm tướng công hay không, cho nên không tiếp tục nhắc lại nữa, đợi đến khi nhìn thấy hội đèn lồng náo nhiệt thì rất nhanh không còn nhắc tới nữa.

Lãnh Thành Nhiên còn tưởng rằng tính bé trẻ con, chỉ chớp mắt đã quên vấn đề này.

Hắn liền thở nhẹ một hơi, đồng thời cũng... không nói ra được thành lời cảm giác hiện giờ là gì.

Khi nãy bị đám người vô lương qua đường náo loạn, hắn mới nghĩ tới nếu tiểu nha đầu này quả thật tìm được một tướng công rồi thì sẽ không dính lấy hắn như bây giờ nữa, đói bụng tham ăn cũng sẽ không làm nũng với hắn nữa.

Thậm chí bé có thể rời khỏi Thiên Ly môn, cùng tướng công của bé vui đùa khắp nơi, hoàn toàn quên đi một sư phụ là hắn...

Đợi đến khi bé trưởng thành, không chừng sẽ không còn nhớ rõ khi nhỏ từng có một sư phụ rất thương bé, rất cưng chiều bé nữa.

Nghĩ như vậy, Lãnh Thành Nhiên bỗng cảm thấy... trên người chợt lạnh.

Đúng, không phải lạnh trong lòng, mà là lạnh trên người.

Theo đó là giọng kinh hô của tiểu nha đầu ở bên cạnh, "Sư phụ, quần của người đâu mất rồi!"

Là heo nhỏ... thừa dịp Lãnh Thành Nhiên xuất hiện cảnh tượng ngẩn ngơ trăm năm khó gặp... thật sự trăm năm khó gặp, một trảo heo liền kéo quần của hắn....

Cũng may, coi như heo nhỏ đã nể mặt hắn, hiện trên đường có xe hoa đi qua, vì để tránh né mông ngựa, hai người Lãnh Thành Nhiên đứng ở trong một con hẻm nhỏ, ngoại trừ Hách Liên Nhị ra cũng sẽ không có một ai thấy cảnh tượng thế này.
Bình Luận (0)
Comment