Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 7

Editor: lactinhpham

Beta: Trang

Tiểu nha đầu này, quả nhiên có vấn đề.

Hách Liên Dạ không phải là người lỗ mãng, y chấp nhận việc đánh cược này có hơn phân nữa là vì thử thăm dò, với lại trước khi đáp ứng đánh cược, y cũng đã nghĩ ra kế sách vẹn toàn, miễn cho thân bất do kỹ mà phải ăn cơm, sau đó còn phải đứng trước tình cảnh lúng túng cũng rất khiến cho người ta nổi nóng.

Bất quá đây chỉ là chuẩn bị để phòng ngừa vạn nhất, chữ “thua” này, hơn hai mươi năm trong đời y, thật sự là rất xa lạ.

Nhưng một đại trượng phu cũng không thể bụng dạ dẹp hòi, thua thì thua, y không có ý định giận lây sang nàng.

Nhưng mà….. thân phận của tiểu nha đầu này rất đáng nghi.

Bởi vì hơn mười ngày nay y “dỗi” không ăn cơm, ngự trù trong cung liên tục đưa trân tu* mỹ vị đến chỗ của y (*món ăn quý và lạ), hy vọng có thể gợi lên sự thèm ăn của y, điểm tâm mà tiểu nha đầu này đang cầm, cũng là một trong những số đó.

Trong cung là nơi tập trung tất cả các ngự trù có tay nghề bậc nhất, mỗi một món ăn đều trải qua rất nhiều thử thách trùng điệp do các thành viên trong hoàng thất xoi xét hương vị, một món bất kỳ trong đó, nếu đặt ở trong nhân gian, sẽ trở thành bảo vật của tửu lâu, dẫn tới vô số hâm mộ của những người xành ăn.

Đối với dân thường mà nói, những mỹ vị này chỉ tồn tại trong tưởng tượng mà thôi.

Nhưng tiểu nha đầu này mặc xiêm y vải thô chấp vá của dân chúng bần khổ mới mặc, dáng vẻ không tồi nhưng dường như rất đói bụng, lúc ăn điểm tâm hạng nhất vào miệng thì vẻ mặt không ngờ lại là…tán thưởng, mà không phải là vẻ kinh ngạc mà một dân thường nên có.

Thái độ bình tĩnh như vậy, giống như nàng đã sớm ăn qua mỹ vị có cấp bậc như vậy, một giỏ điểm tâm ngự trù đắc ý nhất, cũng chỉ không khiến cho nàng thất vọng mà thôi.

Kỳ thật đây chỉ là một phản ứng rất nhỏ, nhưng không thể qua được ánh mắt sắc bén của Hách Liên Dạ.

Còn Hà Nghiêm hoàn toàn không phát hiện ra tâm tư của chủ tử mình, nhìn Giang Ngư Ngư một chút, cũng không có cách nào phản bác lại lời của Hà thúc, nhưng vẫn không có cách nào yên lòng được.

Tiếp tục thành thật cũng vô dụng!

Hắn cũng thành thật đấy, nhưng lần trước trong lúc vô tình nhìn thấy Vương gia vừa mới tắm xong đi ra, còn chưa mặc quần áo, kỳ thật chỉ nhìn thấy bóng dáng mà thôi, nhưng cũng khiến cho hắn hoảng hốt một lúc lâu rồi.

Đương nhiên, hắn đối với Vương gia tuyệt đối không có ý đồ bất lương.

Tựa như nhìn thấy một họa sĩ tiếng tăm sẽ sinh ra khâm phục, thuần túy chỉ là tán thưởng với đồ vật đẹp, tuyệt đối không hề có ý nghĩ sai lệch.

Nhưng nếu như nhìn thấy một màn kia chính là nữ nhân… Thì thật là khó nói.

Vương gia của bọn họ, tuyệt đối có khả năng mê hoặc lòng người!

Nhìn ra do dự của hắn, Hà thúc kéo hắn qua một bên, nhỏ giọng nói, "Trong phòng Vương gia quả thật cần phải có một cô nương tính tình cẩn thận, chính ngươi nói, mỗi ngày ngươi đều kéo rụng bao nhiêu cọng tóc của Vương gia!"

“Ta…” Hà Nghiêm xấu hổ đỏ mặt, không phản đối.

Bởi vì không an tâm để nha hoàn hầu hạ, hắn là thị vệ tâm phúc của Vương gia, ngay cả việc sinh hoạt chải đầu cho Vương gia cũng làm luôn.

Nhưng mà để hắn múa đao cầm thương thì không thành vấn đề, còn để hắn chải đầu….. Cầm lược nhiều năm như vậy, hắn phát hiện mình càng ngày càng am hiểu việc kéo rụng tóc…

Đương nhiên, kỹ thuật của Vương gia còn bết bát hơn cả hắn, bằng không cũng sẽ không chịu đựng vận mệnh bi thảm mỗi buổi sáng đều phải rụng một mớ tóc.

Giãy dụa trong lòng hồi lâu, Hà Nghiêm cắn răng gật đầu, "Được!"

Cùng lắm là hắn thường xuyên dán mắt vào tiểu cô nương này, tuyệt đối không cho phép nàng ‘làm bẩn’ Vương gia nhà bọn họ!

Kỳ thật võ công của Hách Liên Dạ cao hơn hắn rất nhiều… Hơn nữa trên đời này, đừng nói là có thể đánh bại Hách Liên Dạ, cho dù là người đánh ngang tay với hắn, cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Nhưng nghĩ đến nữ nhân muốn bổ nhào vào Vương gia có bao nhiêu hung hăng, Hà Nghiêm vẫn cảm thấy, sắc đẹp trước mắt, người có tiềm lực là vô hạn…
Bình Luận (0)
Comment