“Phanh.” Chỉ nghe một tiếng vang nặng nề, chén trà và bàn gỗ bị Phong Sơ Cuồng một chưởng đánh thành bột phấn.
Động tĩnh như thế, lập tức dẫn tới người chung quanh nhất tề chú ý, phó tướng bọn họ thì chỉnh quân đợi lệnh, binh khí ra khỏi vỏ.
“Hữu tướng bớt giận, bớt giận.” Mộc tổng quản thấy vậy mặt không đổi sắc, trong miệng lại liên tục trấn an nói.
“Bớt giận?” Phong Sơ Cuồng lạnh lạnh ngẩng đầu nhìn Mộc tổng quản: “Bản tướng tiến đến là đòi giải thích, không phải đến xưng thần tiến cống. Không thể tiếp kiến? Được thôi, bản tướng cũng không nhiều thời gian rảnh rỗi, chỉnh quân, quay lại, đem phượng hoàng mộc kia ra thiên đao vạn quả.”
Phong Sơ Cuồng tức giận, hơi thở âm ngoan đầy người toát ra, không ai cho rằng hắn là nói xong đùa.
“Hữu tướng, hữu tướng, làm cái gì vậy, đừng tức giận, hoàng đế bệ hạ đang trở về, giờ phút này hữu tướng cũng không nên làm việc giận chó đánh mèo, Mộc Tộc ta là vô cùng có thành ý đổi lấy công chúa điện hạ, cũng cảm thấy thật có lỗi với Nhân Tộc ngài, hữu tướng cũng đừng làm cho quan hệ hai tộc lâm vào căng thẳng a.” Mộc tổng quản trên mặt tươi cười có một chút cương cứng.
“Ta làm quan hệ hai tộc lâm vào căng thẳng?” Phong Sơ Cuồng nhìn Mộc tổng quản, trên dung nhan lạnh như băng cư nhiên mang theo chút ý cười, nhưng ý cười kia chỉ làm cho người ta nhìn phát lạnh.
“Hộ quốc đại tướng quân a, ngài khuyên hữu tướng đại nhân, Mộc Tộc chúng ta vô cùng có thành ý, nhưng lâm thời có đại sự xảy ra, hoàng đế bệ hạ không thể không tự mình đi, xin hãy tha lỗi, hoàng đế bệ hạ đang trên đường về chạy về, chỉ cần thời gian vài ngày là được, hộ quốc đại tướng quân, ngài xem, ngài xem…”
Mộc tổng quản thấy Phong Sơ Cuồng đã nổi giận, không dám nói chuyện với hắn, đành phải quay đầu hướng Mặc Thiên Thần một mực không nói chuyện, nhìn qua so với Phong Sơ Cuồng dễ đàm phán hơn.
Mặc Thiên Thần lúc này từ từ uống một ngụm trà, nửa ngày chậm rãi nói: “Sơ Cuồng, Mộc tổng quản đã nói như vậy, Mộc Hoàng lại đang trên đường về, chúng ta không ngại chờ mấy ngày, dù sao Nhân Tộc ta làm việc luôn khoan dung, Mộc Tộc đã có thành ý, Nhân Tộc ta cũng có thể khoan dung đối đãi.
Nếu mấy ngày sau không thấy Mộc Hoàng, hoặc là có người động thủ động cước, vậy thiên đao vạn quả cũng không muộn.”
“Hộ quốc đại tướng quân anh minh, anh minh.” Mặc Thiên Thần vừa dứt lời, Mộc tổng quản liền liên tục đáp.
Phong Sơ Cuồng thấy vậy hai mắt lạnh lạnh đảo qua Mộc tổng quản, thần sắc không tốt trầm giọng nói: “Đem đầu gỗ mục kia trói ở trong sân, trễ một ngày thì chém một mảnh cho ta.”
“Dạ.” Phó tướng lập tức đáp lời nhanh chóng chạy xuống.
Gió nhẹ nhàng thổi qua cửa, trong biệt viện lặng ngắt như tờ.
Càn rỡ, rất càn rỡ.
Bọn họ chưa từng gặp qua người càn rỡ như vậy, ở trên địa bàn Mộc Tộc bọn họ cư nhiên dám đối đãi công chúa như thế, người này quả thực cuồng ngạo quá mức.
Khóe miệng giật giật, Mộc tổng quản sắc mặt hơi hơi rung động, hắc hắc cười cười sau chỉ nói: “Đường đi xa xôi, hai vị tướng quân xin trước nghỉ tạm, ngày mai tiểu nhân dẫn hai vị tướng quân đi tham quan một chút cảnh sắc Phượng Hoàng thành, Nhân Tộc bằng hữu khó được dịp đến Mộc Tộc chúng ta, tất nhiên phải để hai vị xem như ở nhà, xem như ở nhà.”
Đã sớm nghe quan viên ven đường hội báo, nói Phong Sơ Cuồng này không dễ trêu chọc, hôm nay vừa thấy quả nhiên là không sai, xem ra phải cẩn thận ứng phó.
Nghe lời nói dối trá Phong Sơ Cuồng cười lạnh, xem như ở nhà sao? Đem Nhân Tộc quy nạp dưới tay hắn, vậy hắn mới có thể cảm giác được xem như ở nhà.
Trong cười lạnh, Phong Sơ Cuồng thu được ánh mắt Mặc Thiên Thần đưa qua, tà tà quay lại nhìn Mặc Thiên Thần.