Vương Hậu 14 Tuổi

Chương 122

Có người trong tay đã bày biện vài đầu gỗ, có người lại một cái cũng không có.

Đi một chút ngừng ngừng, gõ gõ nhìn xem, không có người nói chuyện, cũng không có ai nói chuyện với ai, bên trong sơn trang to như vậy tuy rằng dày đặc người, nhưng lại cơ hồ lặng ngắt như tờ.

“Trong đầu gõ này có cái gì?” Mặc Thiên Thần nhìn đầu gỗ bình thường bên chân, hướng Thiết Bá Vương hỏi.

Đầu gỗ này thoạt nhìn chỉ là một cái thân cây, hoặc là một cái cọc gỗ, lớn lớn nhỏ nhỏ tuy rằng lớn nhỏ không đều, hình thái không đồng nhất, nhưng nàng thực nhìn không ra có cái gì bất đồng với đầu gỗ khác.

“Không biết.” Thiết Bá Vương nhún vai.

Đổ mộc đổ mộc, hắn nếu biết phương diện này có cái gì, vậy còn gọi cái gì đổ,

Đổ, cũng là bởi vì không biết bên trong bọn nó chứa cái gì, cho nên mới đổ a.

Mặc Thiên Thần nghe vậy không nói gì, đổ mộc này thật đúng là ngạc nhiên.

“Mặc Thiên Thần, lại đây.” Đang nói chuyện với Thiết Bá Vương, bên cạnh Phong Sơ Cuồng không biết khi nào thì đi xa đột nhiên ở chỗ không xa hướng nàng kêu một tiếng.

Mặc Thiên Thần theo tiếng nhìn qua, nơi đó đã vây quanh một vòng người, nhìn qua thật là náo nhiệt, Phong Sơ Cuồng cùng Mộc tổng quản đều ở bên kia.

“Kia hẳn là mua xuống đang mở ra, đi xem.” Thiết Bá Vương quét mắt chỉ biết chỗ đó đang làm gì, nhất thời hướng Mặc Thiên Thần đề nghị.

Mở ra? Là cắt đầu gỗ xem bên trong chứa vật gì không? Mặc Thiên Thần nhãn tình sáng lên lập tức đi về phía kia.

“Mau mở, mau mở…”

“Xem hoa văn bên trong hẳn là chứa Mộc tinh khô…”

“Khó nói, ta cảm thấy bên trong nhiều lắm là một thủy tinh…”

Bảy miệng tám lời thảo luận, nói ra tên gì đó, Mặc Thiên Thần nghe đều không hiểu gì, không khỏi càng bước chân nhanh hơn chen đi qua đứng ở bên cạnh Phong Sơ Cuồng.

Bị vây trong vòng, một cây vạn tuế đang dùng lá cây nâng một khối đầu gỗ sáu cân nhìn qua có mười lăm, lúc này đang dùng một thứ nhìn qua như phi đao tầm thường xoay tròn, đang không ngừng ma sát da đầu gỗ.

Vụn gỗ ào ào rớt xuống, ở chỗ gốc cây vạn tuế đã nổi lên một đống gỗ vụn.

“Cứng như vậy?” Mặc Thiên Thần nhìn cây vạn tuế phảng phất dùng hết khí lực toàn thân cắt, mà phi đao hẳn là sắt luyện ra, gặp phải đầu gỗ phát ra tiếng cắt bén nhọn, không khỏi kinh ngạc nói.

Đầu gỗ, còn cứng hơn sắt luyện?

“Đúng, loại đầu gỗ này đều rất cứng, hơn nữa vô phương tra xét bên trong sinh ra cái gì, cho nên mới trân quý.” Mộc tổng quản nghe vậy giải thích nói.

Mặc Thiên Thần gật đầu, xem ra bọn họ cần phải biết kiến thức thông thường của Mộc Tộc, còn khiếm khuyết quá nhiều.

“Xem.” Đang âm thầm đánh giá, đứng ở phía trước Phong Sơ Cuồng đột nhiên chạm nàng một cái, Mặc Thiên Thần lập tức định thần nhìn lại.

Chỉ thấy cây vạn tuế kia nâng đầu gỗ cắt một mặt trên, đột nhiên lộ ra một chút xíu màu sắc không giống đầu gỗ nguyên bản.

“Ra, ra…”

“Mau nhìn xem là tinh luyện cái gì…”

“Cắt ra đi …”

Quay chung quanh ở một bên mọi người mắt sắc nhất tề kêu lên.

Trong tiếng kêu, cây vạn tuế buông phi đao, cầm đầu gỗ trong tay nhắm ngay ánh mặt trời nhìn lại.

Lần này, Mặc Thiên Thần rõ ràng thấy vị trí trung tâm đầu gỗ, một gốc cây nhìn qua giống như huyền diệp thảo đang ở trong đầu gỗ.

“Là huyền diệp thảo, đổ tăng…”

“Giàu to rồi, cư nhiên là huyền diệp thảo tứ cấp…”

“Lão Triệu, chúc mừng a…”
Bình Luận (0)
Comment