“Sư tỷ, tỷ giỏi quá, ha ha, sư tỷ của ta quả nhiên là tuyệt nhất.” Không nghĩ trong đám người Thủy Thủy mạnh mẽ xông tới, che ngang trước mặt Mặc Thiên Thần vui vẻ nói.
“Thủy Thủy, tránh ra…” Còn chưa có đẩy Thủy Thủy ra, dưới chân Mặc Thiên Thần đột nhiên dừng lại, nháy mắt mấy cái, trong nháy mắt.
Không có, không có người kia, không có tấm lưng kia …
“Sư tỷ, tỷ đang tìm cái gì?” Thủy Thủy nhìn Mặc Thiên Thần đẩy nàng ra tầm mắt không ngừng tìm kiếm trong đám người, không khỏi kinh ngạc hỏi.
“Thần Nhi, tìm ai?” Lãnh Trầm Hinh lúc này cũng đã đi tới, khó được thấy Mặc Thiên Thần hơi không khống chế được cảm xúc, ai a?
Hơi hơi cúi mắt, Mặc Thiên Thần khi ngẩng lên đã khôi phục thanh nhã, cười cười nói: “Không tìm ai, vừa rồi có lẽ con nhìn lầm rồi.”
Vừa rồi có lẽ là nàng nhìn lầm đi, người kia không có khả năng trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
“Đi thôi.” Kéo tay Lãnh Trầm Hinh cùng Thủy Thủy, Mặc Thiên Thần cười cười đi trước, người kia hiện tại còn không biết ở đâu, nàng đây là nhớ tới người kia thôi.
Nàng cũng sẽ có lúc tưởng niệm hắn, ha ha, nếu là đời trước không chỉ là nàng, chỉ sợ bất kỳ một người nào cũng không tin tưởng, nàng sẽ tưởng niệm hắn.
Gió mát hơi hơi phất động, mang theo dược hương nhàn nhạt mê người.
Nhìn Mặc Thiên Thần không lưu một câu nói, lạnh nhạt rời đi, tất cả mọi người cùng một ý chí vỗ tay lên.
Y thánh chỉ là danh, y đức lại là tâm.
Mặc Thiên Thần, Độc Tôn Y Hoàng, danh hào quả không sai.
Tiếng vỗ tay theo gió bay đi, danh chấn Bạch Cổ Thành.
Gió thổi, núi rừng hề hề.
Buổi chiều từ chối Huyền Thiên Hạo vì nàng làm một buổi dạ yến, Mặc Thiên Thần sớm lên giường, không tâm tư chuẩn bị ngủ.
Hôm nay một hồi thiên thủ Như Lai rất hao tổn thần trí, cơ hồ hết toàn lực của nàng, bề ngoài nhìn qua không có tổn thương gì, nhưng Mặc Thiên Thần tự biết, nàng rất mệt.
Bóng đêm nhô lên cao, một vòng ánh trăng ở phía chân trời lóe ra, ánh sáng thanh lãnh tôn lên nét đẹp cho đêm khuya nhàn nhạt thanh hoa, cao quý mà lại thần bí.
Đêm, đã yên tĩnh.
Ban ngày tất cả ồn ào náo động đều bị bao phủ, Bạch Cổ thành đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Gió lạnh phất phơ, là lúc không lạnh không nóng, ngủ ngon nhất.
Mặc Thiên Thần trở mình một cái, dược hương nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, phảng phất như ở Đệ Cửu Phong, thật sự khiến người ta sảng khoái.
“Ưm?” Ngay khi xoay người, thân thể Mặc Thiên Thần đột nhiên cứng đờ, sau đó hai tròng mắt hé mở, người như tia chớp nhảy dựng lên, ngay lập tức không ngừng hướng ngoài phòng đánh tới.
“Oanh.” Mà trong nháy mắt Mặc Thiên Thần hướng ra ngoài đánh, chỗ vừa rồi nàng nằm ngủ, oanh một tiếng bị một cỗ lực lượng cường hãn, chém thành hai nửa.
Phòng ốc nghiêng, giường gãy.
Đánh lén, có người đánh lén.
Cũng may Mặc Thiên Thần phản ứng mau, bằng không vừa sẽ mất mạng nhỏ của nàng.
Một bước đứng ở ngoài phòng, lọt vào trong tầm mắt liền thấy một bóng đen giống như ma quỷ phiêu dật nhào đến nàng, tốc độ cơ hồ có thể so với tia chớp.
Mặc Thiên Thần trong lòng trầm xuống, người có tốc độ nhanh như vậy khả năng lục cấp cao thủ cũng không bằng.
Điện quang chợt lóe, một bóng đao màu đỏ phá không mà đến, tiếng đao khí phá vỡ không khí xèo xèo, tựa như tơ trù bị xé rách, thanh thúy làm cho người ta hoảng sợ.
Mặc Thiên Thần thấy vậy năm ngón tay trống rỗng nắm một cái, huyết kiếm lập tức từ trong không gian nhảy ra, nằm trên tay Mặc Thiên Thần, nhất kiếm nhô lên cao chém thẳng, cùng lúc phác tới đao khí trước mặt.