Nhưng trực giác đôi khi nói không chừng cũng có sai, cho nên…
“Ngươi cho ta…” Lời nói lãnh khốc mới mở miệng, Phong Sơ Cuồng đột nhiên dừng lại, bá một tiếng quay đầu hướng bên kia ngọn núi nhìn lại.
Mặc Thiên Thần thấy vậy cũng theo tầm mắt Phong Sơ Cuồng nhìn xem.
Đỏ, dưới đêm tối ở phía chân trời bên kia đỏ thẫm nhàn nhạt nhảy lên.
Ngay sau đó đỏ thẫm càng lúc càng sáng, càng lúc càng lớn, nhanh chóng tràn ngập lại đây.
Bên trái, bên phải, mặt sau, ba mặt vây quanh, đỏ bất quá trong thời gian ngắn liền ùn ùn kéo đến, không khí cực nóng đập vào mặt, bùm bùm tiếng nổ lớn…
“Lửa.” Mặc Thiên Thần nhảy dựng lên.
Là lửa, là núi lửa.
Thế tới rào rạt, ba bên đều lửa.
Bất quá trong khoảnh khắc, ngọn lửa trong gió đêm thổi lất phất, nhảy mấy chục trượng nhanh chóng hướng bọn họ lan tràn đến, tốc độ quả thực so với thất cấp cao thủ chạy như điên còn mau hơn.
“Mẹ kiếp.” Sắc mặt Phong Sơ Cuồng đột nhiên trầm xuống, này là có người đối với Mặc Thiên Thần đuổi tận giết tuyệt, chính là, hắn hiện tại bị Mặc Thiên Thần liên lụy, thực mẹ hắn không hay ho.
Sắc mặt âm trầm đảo qua Mặc Thiên Thần, Phong Sơ Cuồng xoay người nhoáng một cái, hướng con đường phía bắc trước mắt lửa còn chưa tới chạy gấp.
Tiếp thu sát khí trong mắt Phong Sơ Cuồng, Mặc Thiên Thần bất đắc dĩ sờ sờ mũi, nàng cũng là người bị hại được không, bất quá lúc này không phải lúc nói tỉ mỉ này đó, Mặc Thiên Thần nhanh chóng chạy theo Phong Sơ Cuồng.
Trong sơn cốc nơi nơi đều là cây cối, nếu phía bắc cũng bị châm lửa, vậy thành bốn phía vây kín, còn có chỗ nào chạy trốn.
Phải biết rằng rừng núi này kéo dày hơn ngàn dặm, một khi bốc cháy lên, dù là thần tiên cũng ra không được a.
Chạy gấp, Mặc Thiên Thần đi theo Phong Sơ Cuồng nhanh chóng phóng vào sâu trong thung lũng.
Lửa lớn đầy trời càng ngày càng nghiêm trọng, hồng quang hừng hực, cơ hồ chiếu rọi nửa bầu trời.
Đêm mông lung, là ai ở trong đó?
Một đêm điên cuồng, thế lửa mãnh liệt.
Càng về sau, căn bản không cần thiết người đốt là ai, theo gió núi thổi, lửa ùn ùn kéo đến, một núi nối tiếp một núi, một rừng thiêu hủy một rừng, vỏn vẹn một đêm, cơ hồ lan tràn hơn ngàn dặm.
Điên cuồng chạy trốn, thời điểm sắc trời dần sáng, Mặc Thiên Thần cùng Phong Sơ Cuồng mới thở hổn hển dừng lại.
Ven đường chạy qua mấy con sông lớn, vượt qua mấy chục ngọn núi cao, chạy đông nam tây bắc đều phân biệt không ra, phía sau lửa một mực liên tiếp kéo đến, mới bị núi đá chặn, không có cháy tới đây.
“Ôi, chạy không nổi.” Đặt mông ngồi ở giữa rừng núi, Mặc Thiên Thần mệt thẳng thở dốc.
Hôm qua châm pháp thiên thủ Như Lai đã làm thần trí còn chưa có khôi phục lại, buổi tối lại gặp chuyện này, vừa thương vừa mệt, thật sự là mệt chết người.
Dừng bước, Phong Sơ Cuồng chạy phía trước nghe nói mạnh mẽ dừng bước xoay người, nhìn Mặc Thiên Thần mệt đến thở dốc một chút tư thái phòng bị hắn đều không có, hai mắt nhíu lại, thân hình chợt lóe rất nhanh tới gần Mặc Thiên Thần, một phen bắt được cổ áo Mặc Thiên Thần, đem Mặc Thiên Thần trực tiếp nhắc lên, tràn đầy xơ xác cả giận nói: “Ngươi rốt cuộc muốn giở trò xiếc gì?”
“…” Giơ tay lên, Mặc Thiên Thần phi thường bất đắc dĩ trầm mặc.
Nàng giở trò cái rắm a, đây là người khác giở trò nàng.
Bất quá, thế nhưng có người muốn ám sát nàng? Sự việc này rất ngạc nhiên.
Nàng nhớ rõ trước khi nàng mười ba tuổi không ra khỏi Đệ Cửu Phong, đây là lần đầu tiên xuống núi Đệ Cửu Phong, theo lý nàng không có trêu chọc qua bất luận kẻ nào, thế nào có người tới giết nàng chứ?