Này là vì đám bèo rong, cho nên, nàng có thể nghe hiểu lời nói của mấy linh thảo?
Ôm tâm trạng thử một lần, Mặc Thiên Thần ngồi xổm xuống, dè dặt cẩn trọng đào ra một gốc cây hai trăm năm nhị phẩm không già, đem nó dời đến nơi khô ráo.
“Thật thoải mái…” Lập tức, âm thanh cảm thán như vậy truyền vào trong đầu Mặc Thiên Thần, sau đó cây linh thảo kia còn tựa hồ duỗi thân mở cạnh huých chạm vào tay Mặc Thiên Thần, ý bảo cảm tạ.
Lần này, Mặc Thiên Thần là vạn phần xác định, nàng có thể hoàn toàn hiểu biết suy nghĩ của linh thảo.
Hưng phấn, vô pháp dùng lời diễn tẩ, không có gì so được dược sư có thể cùng dược liệu câu thông, phải biết rằng, dược liệu so với người yêu đối với dược sư mà nói càng hữu dụng a.
“Thủy Thủy, cô nhóc béo, ha ha.” Nhảy cao ba trượng, Mặc Thiên Thần nhảy lộn mèo một cái đến bên cạnh trước mặt Thủy Thủy, ôm Thủy Thủy liền cười lớn xoay vòng.
“Sư tỷ, không cho phép kêu muội là cô nhóc béo, sư tỷ hư, không cho phép kêu.” Bị động tác của Mặc Thiên Thần đột nhiên hưng phấn làm cho hoảng sợ, bất quá này không thể làm cho Thủy Thủy bắt không được yếu điểm, sư tỷ nàng lại kêu nàng là cô nhóc béo, tìm đánh.
“Ha ha, Thủy Thủy…”
Gió mát cuồn cuộn mà bay lên, hương thuốc liên tục truyền đi.
Dưới trời xanh mây trắng, thịnh thế có song ảnh.
Những ngày tiếp theo, mỗi ngày Mặc Thiên Thần uống linh tuyền rất nhanh gia tăng nội lực, ngắn ngủn một tháng, cũng đã khôi phục được trạng thái cao nhất khi nàng mười tám tuổi đời trước.
Mà trong một tháng này, nàng mỗi ngày cùng nhóm linh thảo tiếp xúc, cùng nhóm linh thảo hòa hợp càng ngày càng cao, nuôi dưỡng cũng càng thuận buồm xuôi gió.
Hết thảy, đều dựa theo nàng tính toán.
Một ngày này, gió mát thích ý, trời xanh mây trắng như dệt, hương hoa núi rực rỡ bay tới.
“Thiên Thần sư tỷ, phong chủ và Thủy Thủy sư tỷ đi Bất Quy Phong, phong chủ nhắn tỷ không cần tìm kiếm.” một dược đồng ở phía sau phòng trà nước tìm được Mặc Thiên Thần hồi bẩm nói.
Bởi vì là dược đồng, chẳng phải môn hạ Lãnh Trầm Hinh, cho nên mặc dù tuổi lớn hơn Mặc Thiên Thần, vẫn phải xưng sư tỷ.
Mặc Thiên Thần đang ở phòng trà nước chuẩn bị dùng linh tuyền trong không gian pha chế nước trà, bưng qua cho sư phụ, nghe vậy gật đầu nói: “Ừm, ta đã biết.”
Sư phụ nàng rất thích chạy tới Bất Quy phong cùng phong chủ giao lưu, đã lúc này không ở đây, vậy lát sau này lại pha cho bọn họ uống.
Buông dụng cụ trà trong tay, Mặc Thiên Thần đang định xoay người rời đi, đột nhiên cảm thấy giật mình trong lòng, ngay sau đó liền cảm ứng được hơi thở của ba ngoại nhân, không dùng thông báo nhanh chóng mà đến, nhất thời sắc mặt trầm xuống giẫm chân tại chỗ liền ra, dám xông vào Đệ Cửu Phong, giết không tha.
“Người tới là ai?” trên núi có dược đồng phát hiện hét lớn.
Người tới nghe vậy cũng không dừng lại, ngược lại càng rất nhanh xông lên, chỉ một đạo âm thanh lãnh liệt vang lên: “Nhân tộc thái tử Huyền Thiên Hạo viếng thăm Đệ Cửu Phong chủ.”
Huyền Thiên Hạo, Huyền Thiên Hạo.
Vốn đã dậm chân bay ra Mặc Thiên Thần nghe vậy chấn động mạnh, Huyền Thiên Hạo, người đến là nhân tộc thái tử Huyền Thiên Hạo, người đời trước nàng ái mộ yêu say đắm lại bị hắn mưu sát còn vu oan bêu danh thiên cổ…
Năm đó, nàng mười sáu tuổi mới gặp hắn, thế nào lúc này nàng mới mười ba tuổi đã gặp?
Nghi vấn ngắn ngủi ở trong đầu xẹt qua, nhưng trong nháy mắt, cừu hận cũ, chua xót đau khổ, các loại tư vị đều xông lên đầu, năm ngón tay Mặc Thiên Thần gắt gao nắm thành nắm tay.
Huyền Thiên Hạo, Huyền Thiên Hạo.
“Người tới dừng lại.” tiếng dược đồng bên ngoài truyền tới.
Mà ba đạo hơi thở không ngừng, vẫn như trước hướng đỉnh núi bay nhanh đến, thậm chí muốn trực tiếp nhào vào trong sân Mặc Thiên Thần.