Ca ca chần chờ trong chốc lát, lấy trong tay áo một bức thư, vẫn giấy vẫn còn mùi mực thơm ngát, tôi vừa thấy là biết ngay ai viết. Ca ca mở miệng nói: " Ban đầu Ôn Thực Sơ nhờ huynh đưa cho muội. Huynh suy nghĩ hai ngày nay, không biết có nên đưa cho muội hay không?"
Tôi thản nhiên liếc mắt bức thư đó: " Ca ca, huynh ấy hồ đồ quá, huynh cũng hồ đồ sao? Có ý đồ với cung tần của thiên tử là một tội nhân đó."
Giọng ca ca dần nhỏ lại, có chút xúc động: " Ta biết là phạm vào cung cấm. Nhưng lần này...."
Tôi lạnh lùng nói: " Chân Huyên tự biết! " Tôi kín đáo nhìn khuôn mặt của ca ca, giọng điệu dịu dàng trở lại: " Chẳng lẽ ca ca còn không rõ Huyên Nhi, Thực Sơ huynh không phải là người trong lòng của muội."
Ca ca khẽ gật đầu: " Hắn cũng biết chuyện không thể trở lại như ban đầu. Chỉ muốn muội hiểu được tâm ý của hắn. Nói thật là, huynh không đành lòng nhìn hắn chịu đủ nỗi khổ tương tư như thế!" Bỗng nhiên, huynh ấy ngừng nói, đem thư đặt vào tay tôi: "Phong thư này do muội xử trí."
Tôi " Dạ." một tiếng, đặt thư ở trêи bàn, giọng điệu hờ hững: " Giúp muội chuyển lời với Ôn Thực Sơ, hắn làm thái y, không cần lo lắng cho muội."
Ca ca nhìn chằm chằm vào tôi: " Nếu bảo huynh nói thế. Với tính tình của hắn, chưa chắc sẽ được như muội mong muốn."
Tôi từ chối cho ý kiến, đưa tay với lấy 1 cây trâm bạc trong búi tóc ra, đưa cho ca ca: " Ca ca đưa cho huynh ấy. Đây là nhắc nhở hắn. Hãy nói cho hắn biết, hiện giờ thân phận của muội và hắn khác nhau, không còn như trước nữa." Dứt lời, xoay người lấy ra một trường bào màu xanh da trời giao cho ca ca, nhẹ nhàng nói: " Huyên Nhi mới may chiếc áo choàng này, hi vọng ca ca thấy nó như thấy Huyên Nhi. Ở biên quan rất lạnh, trong cung gian khổ. Ca ca và Huyên Nhi cùng nhau giữ gìn sức khoẻ nhé."
Ca ca đem cất áo choàng, trong mắt có chút tình cảm lưu luyến không rời, lẳng lặng nhìn tôi. Tôi cũng chỉ im lặng không nói gì, mơ hồ quay lại hồi tôi còn là tiểu hài đồng 7 tuổi, tóc trái đào, ca ca đem tôi đặt trêи vai, dắt tôi đi suốt quãng đường cây lựu xanh tốt.
Tôi lấy lại bình tĩnh, bảo Hoán Bích tiễn ca ca đi. Nhìn bóng lưng của huynh ấy, lòng tôi lại đau xót, nước mắt rơi xuống.
Tôi chỉ thị Lưu Chu mang chậu than vào, vừa định đốt bức thư đó đi. Chợt thấy giấy viết thư có một giọt nước mắt thật lớn, đọng khô lại trêи hoa hồng loang lổ nhìn giống như chảy máu, cuối cùng trong lòng cũng không đành lòng. Mở ra xem, chỉ thấy có hai hàng chữ ngắn ngủn: " Cánh cửa vừa vào đã thâm sâu như biển, từ nay về sau Tiêu lang làm người qua đường ( tiêu lang thường chỉ là người yêu)." Nét mực mảnh dài, chắc là người đặt bút viết có nội tâm khổ sở khiến cho ngòi bút vô lực như vậy.
Tôi có chút suy nghĩ, lại tự cho mình là người đa tình, tôi cũng không đoán trúng ý huynh ấy, hắn từng làm tiêu lang của tôi sao? Tiện tay vứt thư vào chậu than, tờ giấy kia, hàng chữ kia tức khắc bị ngọn lửa nuốt không còn một mảnh.
Lưu Chu lập tức bưng chậu than ra ngoài, Hoán Bích rót trà hương, nhỏ giọng khuyên nhủ: " Ôn đại nhân lại khiến tiểu thư tức giận à? Ngày ấy tuy tốt, nhưng tình cảm đặt không đúng chỗ. Tiểu thư đừng chấp nhặt với ngài ấy."...