So với Thái Bình hành cung, tử cấm thành nóng nực hơn nên sang đến mùa thu rồi mà cái nóng của mùa hè vẫn chưa dứt. Ngay cả hoa sen nước so với ở phiên nguyệt hồ cũng nở lâu hơn chút.
Nhưng mà chung quy thời tiết đã gần đến tháng chín, hoa sen nước toả ra mùi hương ngọt mát, còn lá sen lại có hương thơm rất khác biệt nổi lên trêи mặt nước tĩnh lặng. Lầu điện thấp thoáng trong gió, xa xa là bóng đèn lồng của cung đình in trêи mặt nước khiến mặt hồ trở nên sáng rực, còn trong thuyền là những bông hoa đẹp tuyệt diễm. Tôi giống như đang ngồi trêи thuyền rong chơi, không khỏi say mê giữa cảnh vật.
Thấy hoa sen vẫn nở rộ, tôi nghi hoặc hỏi:
Bây giờ cũng không còn nhiều đài sen, sao lại còn nhiều hoa sen mới nở cho vương gia hái vậy?
Hắn từ từ chèo, thân ảnh cao to chiếu vào hồ nước đang động đậy, tản mạn nói:
Đây là bó sen của cùng của mùa hạ này rồi. Ban đêm, tiểu vương tìm hoa ở chỗ sâu mới được chỗ hoa này.
Tôi tỏ ra lòng ngưỡng mộ dưới ánh trăng sáng tỏ:
"Vương gia thích hoa sen sao?"
Hắn tao nhã mỉm cười nói:
Loài hoa này gần bùn mà không tanh mùi bùn, thanh khiết như vậy không thích sao được?
Dòng nước lững lờ chảy qua khi tôi cùng hắn nói chuyện phiếm. Thuyền như thể bị tách ra rồi lại nối lại, cứ như chưa bao giờ bị tách.
Tôi không còn thấy bóng người nào nữa liền chui ra khỏi khoang thuyền mà ngồi ở đầu thuyền. Cái mũi của tôi thật là linh mẫn, nghe được có hương khí thanh u không giống hoa sen liền hỏi: "Hình như có hương đỗ nhược thì phải. Nhưng mà mùa này làm gì có hoa đỗ nhược."
Huyền Thanh đáp: "Tiệp dư nhạy mùi thật, là của tiểu vương." Hắn ngửa mặt lên nhìn như câu trăng rằm, mỉm cười thanh thiển giống như tiễn nước qua gió, ánh trăng nhiều điểm như ngân: "Sơn trung nhân hề phương đỗ nhược, Khuất Nguyên đại phu viết sơn quỷ rất hay."
Tôi dấu tay áo mà cười ngăn chặn một chút hoang mang trong đáy lòng: "Hình như vương gia đã có ý trung nhân?" Hắn nhưng cười không nói mà thêm lực trêи cánh tay để thuyền nhỏ đi nhanh hơn.
Thấy bộ dáng Huyền Thanh thư thái, chèo thuyền đi, tà áo của hắn cứ như vậy mà theo gió bay bay, thật là cao xa. Tôi không khỏi mỉm cười nói:
"Đêm khuya như vậy sao vương gia còn có thể chèo thuyền một cách nhàn nhã thế?"
Hắn cũng nhẹ mỉm cười, quay đầu nói với tôi:
Có câu Bão Thực Nhi Ngao Du, Phiếm Nhược Bất Hệ Chi Chu, Hư Nhi Ngao Du Giả Dã Huyền Thanh Ăn No Cả Ngày, Không Có Việc Gì, Là Người Rảnh Rỗi Nên Đành Ngao Du.
Bỗng nhiên lộ ra ngoan sắc: "Hôm nay có thể cùng mỹ chèo thuyền làm cho tiểu vương có cảm giác như cùng Tây Thi chơi thuyền ở Thái Hồ vậy."
Tôi nghiêm nét mặt: "Nếu không hiểu ý của vương gia, ắt hẳn ta sẽ nổi giận. Thỉnh Vương gia đừng so sánh ta với Tây Thi."
Huyền Thanh cười, nét mặt không tán thành:
"Sao tiệp dư cũng như những người bình thường, cho rằng Tây Thi là kẻ vong nước hoạ thuỷ à?"
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, ngân nga hỏi: Nếu nói Tây Thi khiến nước Ngô diệt vong, vậy ai là kẻ đã diệt vong nước Việt?
Hắn có phần khó hiểu:
Tiệp dư là người thông tình đạt lý, sao nói những lời như vừa nãy?
Hương thơm của hoa sen vẫn phảng phất quanh đây:
Phạm Lãi là tình nhân của Tây Thi, nhưng lại đưa Tây Thi đến nước Ngô làm phi, bạc tình đến nhường nào. Dù sau này Tây Thi đã bỏ hết bất bình xưa cùng Phạm Lãi du thuyền Thái Hồ, nhưng có lẽ cũng không còn ôm tình thiếu nữ thuở đầu gặp mặt năm đó nữa.
Hắn ngần người ra một lúc, đôi mắt trong suốt như có một tia sợ hãi xẹt qua nhưng khóe lại môi mỉm cười, trong mắt tràn đầy kinh hỉ không giấu được: "Sách sử hoặc khen ngợi Tây Thi hoặc mắng chửi Ngô vương, nhưng chưa có ai trách Phạm Lãi. Thanh cũng chưa bao giờ nghe qua cao kiến như vậy." Hắn bỗng nhiên ngừng chèo thuyền, khom người nói:
Tiệp dư có ý nghĩ thật tài tình, Thanh tự thấy mình không bằng."
Thình lình, hắn làm hành động khiến cho tiểu thuyền lắc mạnh, tôi cả kinh giữ lấy mép thuyền, chỉ cảm thấy ngượng ngùng:
Tần thϊế͙p͙ chính là suy bụng ta ra bụng người, khuê các vọng ngôn, vương gia chê cười rồi...