Mồ hôi của Hoán Bích chảy ròng ròng xuống, đôi môi hơi run run, tôi tiếp tục nói:
Còn chưa nói đến, nếu tỷ muội chúng ta phải tranh sủng, muội nói xem phụ thân mà thấy vậy sẽ thương tâm khổ sở đến nhường nào. Huống chi muội không có công phu quan trọng gì, phải cùng ta chống lại như thế nào? Chẳng qua là làm người gả xiêm y không công cho hắn mà thôi! Sao muội lại hồ đồ đến vậy.
Hoán Bích xấu hổ, bộ dạng phục tùng, ngập ngừng nói:. TruyenHD
Muội cũng không muốn cùng tiểu thư tranh chấp.
Giọng cô ấy thống khổ:
Tiểu thư,muội cũng không phải cố ý muốn hãm hại tiểu thư. Hoàng thượng thích tiểu thư như vậy, cho dù biết tiểu thư đi thăm Mi Trang tiểu chủ cũng sẽ không trách phạt nặng, nhiều lắm đem cấm chừng tiểu thư mười ngày... Muội... Trong mắt hoàng thượng chỉ có tiểu thư, chỉ cần tiểu thư biến mất một thời gian, hoàng thượng nhất định sẽ phát hiện ra muội, sủng ái muội...
Cô ấy chần chờ một lát:
"Chúng ta cùng nhau chăm sóc hoàng thượng không tốt sao? Đây là chính là vinh quang tổ tiên."
"Muội là muội muội ta, cùng nhau chăm sóc hoàng thượng chắc chắn là không tốt." Tôi liếc mắt nhìn nàng ta một cái, hỏi: "Hoán Bích, muội nói cho ta biết, muội có thích hoàng thượng hay không?"
Hoán Bích ngưng thần suy nghĩ, dùng sức lắc lắc đầu.
Tôi sầu não nói:
"Muội tưởng gả cho hoàng thượng là có danh phận sao? Cùng lắm cũng chỉ là làm thϊế͙p͙ mà thôi."
Tôi cầm lấy khăn tay lau đi giọt lệ đang chảy xuống và tiếp tục:
"Mẫu thân muội lúc sinh thành ngay cả danh phận cũng không thể có, chẳng lẽ muội làm nữ nhi muốn nói cho vong linh mẫu thân rằng muội chỉ có thể làm thϊế͙p͙?! Huống chi muội lại không thích hoàng thượng, ở cùng một nam nhân mình cơ bản không yêu thích, phải chịu đựng lời chỉ trích của hắn vì những nữ nhân khác, cùng nữ nhân khác tranh chấp vì hắn, vì hắn mà biến chất, cho dù hiện tại hắn có thể cho muội vinh hoa phú quý nhưng ngày sau sẽ giam người vào lãnh cung, muội đồng ý sao?"
"Muội vì phản bội ta mà vinh sủng, cho dù có Hoa phi chống đỡ, người trong hậu cung sẽ để ý muội sao? Hoàng Thượng sẽ để ý muội sao?"
Vẻ mặt Hoán Bích lại thêm phần ảm đạm, nói không ra lời. Nến đỏ nhẹ lay động, bóng dáng của muội ta cũng kinh hoảng chiếu lên tường.
Tôi lại nói:
Đây việc thứ nhất. Mà muội có năng lực cam đoan rằng hoàng thượng nhất định sẽ thích muội sao? Theo ta thấy thì hoàng thượng đối với muội hình như cũng không có hảo cảm, muội mà muốn tranh thủ tình cảm lại thêm thập phần vất vả.
Tôi chắc chắc nhìn bóng đêm tươi đẹp ngoài cửa sổ, xoay người dựng muội ta đứng dậy, dịu dàng nói:
"Kỳ thật ta sớm cho tính toán cho muội, nếu ta vẫn được hoàng thượng sủng ái, tương lai nhất định sẽ chỉ một hôn sự tốt cho muội, để muội cũng có thể chính mình tìm một người thương yêu, cùng hắn sống tới khi bạch đầu giai lão."
"Người tâm phúc bên cạnh sủng phi của hoàng đế đương nhiên là phải gả cho người đàng hoàng. Đến lúc đó ta sẽ cho muội nhận phụ thân làm nghĩa phụ, xuất giá từ Chân phủ còn bài vị của mẫu thân muội đương nhiên sẽ được đặt ở từ đường của Chân thị, tên của muội cũng được viết vào gia phả. Đó cũng chính tâm nguyện của muội, như vậy chẳng phải là kết cục tốt nhất hay sao."
Tôi thở dài:
Cũng tại ta, nếu ta sớm nói dự định của ta cho muội biết thì cũng sẽ không có sai lầm của ngày hôm nay.
Hoán Bích ngửa đầu nhìn tôi, trong mắt có chua xót, cảm kϊƈɦ và xấu hổ, rồi bắt đầu oà khóc, một giọt lệ đột nhiên dừng ở trêи cánh tay tôi, cảm thấy ấm áp. Hoán Bích rơi lệ gọi tôi:
"Trưởng tỷ."
Tôi cũng rơi lệ, nói:
Muội không biết là ta chờ bao nhiêu năm mới nghe được tiếng "Trưởng Tỷ" đâu.
Hoán Bích nhào vào lòng rồi:
Muội quả thật không biết trưởng tỷ đối xử tốt với muội như vậy nên mới gây ra lỗi lớn.
Lại nức nở rơi lệ:
Mấy ngày nay muội muội thật là hồ đồ, khiến trưởng tỷ gặp rắc rồi. Muội muội biết sai rồi, về sau nhất định sẽ cùng trưởng tỷ đồng tâm đồng sức...