Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà

Chương 122

Cố Mạn chau mày, y chậm rãi mở mắt nhìn xung quanh. Y nhận ra nơi này, nơi này không phải là làng của y ở trước kia hay sao?

Cố Mạn vẫn còn ngơ ngác cứ tưởng mình đã chết rồi thì bất ngờ có ai đó va phải y làm cho y không may ngã xuống đất.

Xin lỗi… anh không sao chứ?

Tôi…

Cố Mạn muốn nói gì đó nhưng trước mặt y bây giờ chỉ toàn một màu đen rồi không còn biết gì nữa. Người kia nhìn thấy y ngất dưới đất vội đưa về nhà mình, Cố Mạn một lần nữa tỉnh dậy, lần này y đang nằm trên giường chứ không phải dưới đất như khi nãy nữa.

Anh tỉnh rồi sao?

Cậu…

Cố Mạn có chút đề phòng người trước mặt, người này nhìn không đơn giản như vẻ bên ngoài. Cố Mạn bước xuống giường định rời đi nhưng tiếng leng keng dưới chân làm cậu chú ý. Người đó nhìn y trầm mặt lại thích thú cười.

Sao vậy? Món quà đó có đẹp không?

Ngươi… muốn chết?

Người kia nhìn khẩu khí của y lại càng thêm khoái chí, trên tay cầm một chiếc roi da vụt mạnh xuống đất nhìn y hất mặt.

Đồ tôi nhặt về thì đương nhiên là của tôi.

Ngươi học trường nào?

Học viện pháp thuật, không lẽ mày làm lao công trong đó? Gương mặt xinh đẹp này đi làm mấy cái đó thì uổng phí lắm, hay mày cứ ngoan ngoãn phục vụ tao có khi lại được chút tiền lẻ đấy.

Cố Mạn đen mặt, y không nói gì chỉ nhìn xuống sợi xích dưới chân mình, nhìn sợi xích cũng đủ biết người này giàu có đến mức độ nào. Cố Mạn cười lạnh, xích dưới chân lập tức biến thành dây leo rồi hoàn toàn biến mất.

Tên đó nhìn Cố Mạn nheo mắt vụt mạnh roi về phía y nhưng dây roi còn chưa kịp chạm tới đã đóng băng và vỡ vụn nằm dưới đất. Cố Mạn đi đến chỗ tên kia nắm lấy cổ áo hắn ta lôi ra ngoài, mọi người nhìn thấy cậu chủ mình bị lôi đi vội chạy theo để giải cứu.

Rầm… cánh cửa phòng khách bị đạp mạnh, người lớn bên trong còn đang ngơ ngác thì một vật thể lạ đã bay vào. Cũng may họ nhận ra đó là người nên kịp thời đỡ được. Cố Mạn sát khí ngút trời bước vào, nhìn thấy người ngồi bên trong y lại nhếch miệng.

Tưởng ai, hóa ra là người quen cũ.

Cố Mạn?

Mọi người nhìn thấy y đều kinh ngạc, y mất tích bao lâu nay bây giờ lại trở về lại gây chuyện với gia đinh họ. Cố Mạn cười nhạt, chỉ thẳng tay vào người tên nhốt mình khi nãy lạnh giọng.

Dạy lại con cháu các người, đừng bao giờ xem người khác là đồ vật thấy đẹp thì bắt về hành hạ. Lần này tôi tha nhưng lần sau đến cọng tóc cũng không còn.

Tiểu tử thối ngươi lại gây chuyện gì nữa hả?

Không phải con… là hắn vu khống cho con…

Cố Mạn nhìn tên kia rồi búng tay một cái, hình ảnh lời nói lúc nãy của hắn đều hiện rõ trước mặt mọi người. Cố Mạn không nói gì chỉ nhướng mày rồi quay lưng bỏ đi, đợi y đi khuất lão già tức giận lớn tiếng quát.

Khốn kiếp, mang nhốt nó vào nơi đó như cách nó đã làm với người khác. Làm lại tất cả những thứ nó đã làm với họ lên người nó, ta nhân nhượng với mày quá rồi nên mày không xem ai ra gì.

Ông à không lẽ ông lại sợ tên hỉ mũi chưa sạch đó?

Cái tên mày nói chính là cái tên đã cho nổ lớp học rồi cho bay nguyên quả núi đấy. Mày nên biết ơn vì hắn đã không gϊếŧ mày ngay lúc đó, mau đưa nó đi đi.

Vâng.

Cố Mạn rời khỏi ngồi nhà đó rồi đi thẳng đến một dinh thự to lớn, nơi này chính là nơi y đã lớn lên. Mãi mê ngắm nhìn nó mà y quên mất phía sau mình có một người đứng đó từ lúc nào. Cố mạn thở dài một hơi, quay người lại lại chau mày khi nhìn thấy một đứa trẻ khá giống mình. Chỉ khác đôi mắt hổ phách của nó đang ngơ ngác nhìn y cất chất giọng non nớt lên hỏi.

Anh đến tìm ai vậy ạ?

Ông em có nhà không?

Đứa trẻ gật đầu, nó chạy lại mở cửa cho y lại bị y nhấc bổng lăn vài vòng dưới đất. Cố Mạn nhìn người vừa mới ra tay rồi chậm rãi đưa tay mình lên phía trước. Ngay lập tức một quả cầu lửa hiện ra nhưng nó không bay về phía người kia mà biến mất trước mặt hắn. Tên đó còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì quả cầu lửa lại xuất hiện từ phía sau đập thẳng vào lưng hắn làm hắn bất tỉnh tại chỗ.

Có sao không?

Vâng… không sao…

Cố Mạn đặt nó xuống rồi đi đến cánh cổng to lớn kia, không một tiếng gọi mà tự ý mở cửa đi vào. Đứa trẻ nhìn thấy y tự nhiên đi vào bên trong cũng vội chạy theo. Cố Mạn nhìn quanh nơi này không khác gì trước kia là bao, mọi thứ dường như vẫn được giữ nguyên vẹn.

Cố Mạn ngồi xuống ghế, không biết từ khi nào trên đầu cậu lại có một chiếc nón nó che đi gần hết gương mặt của mình. Đứa bé kia cũng đi đến ngồi xuống bên cạnh y, nó ngoan ngoãn ngồi đó chờ đợi.

Đợi một lúc thì đám người chủ nhân của ngôi nhà này cũng về, Cố Mạn vẫn không mấy lo lắng, tựa người ra sau nhắm hờ mắt như đang ngủ.

Tiểu Mạn? Sao con lại ngồi đây?

Cố Mạn chau mày vì cách gọi tên có phần khác lạ, y còn chưa lên tiếng thì đứa trẻ kia đã lên tiếng trước.

Ông… người này đã cứu cháu lúc nãy.

Người này…

Cố Mã… lâu rồi không gặp.

Cố Mạn lấy chiếc mũ xuống, mọi người kinh ngạc vội lao đến chỗ y, ba mẹ y bật khóc ôm lấy đứa con trai mất tích trước kia của mình mà than thở. Cố Mã bật cười trong nước mắt, ông đi đến ôm chầm lấy y. Mọi người ai cũng lén lau nước mắt, chỉ có đứa trẻ kia là vẫn còn ngơ ngẩn ngồi đó không hiểu chuyện gì.

Cố Mạn nhìn sang đứa trẻ ngồi bên cạnh mình, y đưa tay xoa đầu nó rồi mỉm cười.

Đứa trẻ này…

Là con chị, khi sinh nó ra ai cũng ngạc nhiên vì rất giống em.

Cũng may màu mắt nó không phải là màu đỏ.

Cố Mã nhìn vào đôi mắt u buồn của y biết y đã trải qua chuyện gì đấy, nét tinh nghịch đã không còn trên mặt y, thay vào đó đang ẩn chứa một bí mật mà không ai có thể chạm vào.

Thời gian qua… con sống thế nào?

Con đã xuyên đến một thế giới khác, nơi đó con quen được những người bạn mới cùng hộ trải qua sinh tử, vui có, buồn có nhưng đến cuối cùng vẫn ở bên nhau.

Cố Mạn… con đã thay đổi rồi.

Cố Mạn gật đầu, y ngả người ra phía sau cười nhạt. Sao lại không thay đổi sau khi trải qua những chuyện kinh khủng đó cơ chứ? Y nhắm mắt muốn quên đi tất cả rồi lại thϊếp đi lúc nào không hay.

Nhìn gương mặt mệt mỏi của y, việc y tránh né không muốn trả lời ông thì cũng đủ biết thời gian qua y đã cực khổ đến mức nào. Anh trai y bế y lên phòng, nhẹ nhàng đắp chăn cho y rồi mới trở xuống dưới.

Mẹ y từ đầu đến cuối không hề lên tiếng, bà nhìn ông lo lắng hỏi chuyện.

Cha… thằng bé…

Đã mất đi mấy cái đuôi rồi, cơ thể nó không còn như trước kia sợ nó sống ở đây không được bao lâu.

Vậy chúng ta phải làm sao? Không thể để nó đi thêm một lần nào nữa…

Cố Mã thở dài, ông cũng biết, ông cũng không muốn cháu trai mình lang bạt bên ngoài chịu khổ cực. Cứ để y nghỉ ngơi, khi nào y cần nói thì tự khắc đi tìm ông. Chứ cái tính ngang bướng kia của y có dùng cực hình thì chưa chắc y đã chịu hợp tác.

Cố Mạn mơ màng nghe được tiếng ai đó gọi mình, giọng điệu có phần oán trách.

Ngươi lúc nào cũng vậy, chỉ thích làm theo ý mình không bao giờ hiểu đến cảm xúc của ta. Cố Mạn… ngươi thật sự rất xấu xa.

Cố Mạn giật mình, đó là giọng của Bá Duệ, hắn đang oán trách y sao? Cũng đúng, bỏ đi không một lời từ biệt, nhưng đó không phải là điều y muốn sao? Vì sao khi nghe được lời đó tim y lại đau thế này?

Cố Mạn muốn nói rằng mình vẫn còn yêu hắn nhưng cổ họng lại bị chặn lại bởi thứ gì đó. Y chỉ biết bất lực nghe tiếng khóc, tiếng than thở, oán trách đau khổ của Duệ vương. Cố Mạn bịt tai mình lại, y không muốn nghe nữa, càng nghe lồng ngực y càng muốn vỡ tan.

Cố Mạn quay người bỏ chạy, y muốn chạy còn xa nơi này còn tốt. Nhưng y có chạy thế nào tiếng oán trách của Duệ vương vẫn ở bên tai mình, đến khi Cố Mạn giật mình tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau.

Cố Mạn mệt mỏi đi xuống lầu, y không ăn sáng chỉ lấy một ít điểm tâm và hồng trà để dùng ngoài ra không động vào bất kỳ thứ gì cả. Ba mẹ y nhìn nhau, ngày thường y rất ghét mất thứ này nay lại chỉ dùng đến nó mà không động vào thứ gì khác.

Y bỏ ra ngoài vườn, đi đến tựa người dưới gốc tử đằng quen thuộc không hiểu sao nước mắt y lại rơi. Cố Mạn mỉm cười chua chát, quyết định quay về của y thật sự là sai lầm sao?

Con đã chịu đựng rất giỏi.

Ông?

Ôm đau khổ tự mình gặm nhấm, nếu đã biết quay về đau đớn thế này thì sao lại còn cố? Để rồi bây giờ lại tự oán trách chính bản thân?

Cố Mạn cúi đầu, nhìn y không nói gì ông cũng chỉ đành thở dài tiếp tục nói,

Người đáng để con hi sinh như vậy ta nghĩ cậu ta là một người tốt. Nếu không quên được thì đừng cố, càng cố gắng chỉ tổ hại cả hai thêm đau.

Ông…
Bình Luận (0)
Comment