Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà

Chương 127

Lý Ngao rùng mình, nó cảm giác lạnh sống lưng nên đã vội kéo chăn lên đắp lại. Bỗng nó giật mình bật người ngồi dậy vội vàng mang giày chạy ra ngoài, vì chạy khá nhanh nên đã vấp ngã ngay bậc thềm bên ngoài cửa.

- Phải nhanh lên… không được khóc… phải nhanh lên…

Lý Ngao vừa lau nước mắt vừa phủi bụi trên người thì bất ngờ phía sau có vang lên tiếng hỏi.

- Lý Ngao? Đệ sao vậy?

Lý Ngao giật mình, nó vội vàng quỳ xuống đất không dám ngẩng mặt lên run rẩy lên tiếng.

- Là ta sai… ta nên dậy sớm… đừng đánh…

Hạ Hạ nhìn Châu Vĩnh rồi đi đến đỡ nó đứng lên, Cố Mạn đã nói với họ đầu nó có chút vấn đề nên không được lớn tiếng hay đánh nó, chỉ cần nhỏ nhẹ giải thích cho nó hiểu là được.

Hạ Hạ lấy khăn tay lau vết bẩn trên mặt nó mỉm cười.

- Không ai làm gì đệ cả, ở nơi này sẽ không ai ăn hϊếp được đệ.

- Thật sự không đánh sao ạ?

Châu Vĩnh lắc đầu.

- Không đánh, đệ đói bụng chưa ta cho người dọn thức ăn lên cho đệ.

- Đệ có thể tự làm được…

Lý Ngao nghe đến được ăn liền hớn hở nhưng nó nhận ra thân phận của mình làm gì được ăn ngon cơ chứ. Ánh mắt sáng long lanh nhanh chóng rũ xuống, nó buông tay mình ra khỏi cánh tay Hạ Hạ lí nhí giọng.

- Không cần đâu ạ… cho đệ một cái bánh bao là được rồi.

Nhìn nó hiểu chuyện, biết thân phận mình không dám đòi ăn sang Châu Vĩnh nhếch miệng. Cố Mạn từng nó đứng trẻ này nên biết cách trọng dụng và bảo Lãnh Cung Nghi hãy thu nhận nó.

- Không sao, có lẽ thức ăn đã được dọn xong rồi, chúng ta cùng đi đến đó.

- Có… có hai vị khi tối cho bánh cho đệ không?

- Đệ muốn gặp họ?

Lý Ngao gật đầu, nó muốn gặp hai người vì họ chính là người đầu tiên cho nó thứ đồ ngon. Hạ Hạ nắm lấy tay nó dẫn đến ra ngoài, mọi người cũng vừa ở từ đường trở về. Nhìn thấy Cố Mạn và Duệ vương Lý Ngao đã chạy đến quỳ xuống gập đầu khấu lạy hai người ba lạy.

- Đa tạ người đã cứu rỗi ta.

- Cứu rỗi? Ngươi biết thế nào là cứu rỗi hay không?

Lý Ngao gật đầu đầy tự tin, những gì nó đã trải qua bên ngoài nếu như mọi người ở đây chứng kiến thì cũng sẽ nghĩ như nó.

- Người luôn bị phụ thân đánh nếu không xin đủ tiền, chỉ có thể uống nước cơm của nhà bên cạnh. Buổi tối co người nằm dưới nền đất ẩm lấy rơm làm chăn mà ngủ. Ta luôn ước mình có thể chết đi, như thế sẽ không đau nữa nhưng ta lại sợ chết.

Cố Mạn phì cười, nghe những lời này từ đứa trẻ lên bảy ai có thể tin? Nhưng y tin, y đã lang bạt khắp nơi đã từng gặp qua rất nhiều loại người nên y hiểu cảm giác của đứa trẻ này đang phải chịu đựng.

Cố Mạn lướt qua nó đi đến bàn ngồi xuống, mọi người cũng không nói gì để cho Lý Ngao quỳ ở đó. Duệ vương cầm lấy bánh táo đưa cho Cố Mạn, y nhìn thứ bánh cứu rỗi cả một con người trên tay mình không nhanh không chậm lên tiếng.

- Cho một cái bánh đã tưởng đó là người tốt, một cái bánh có thể cứu rỗi được một linh hồn. Nhưng cái bánh đó có thể thay đổi vận mệnh của người được nhận hay không đó mới chính là vấn đề ta muốn lưu ý.

- Ta nguyện theo người làm trâu làm ngựa.

- Ngươi thấy ta có cần thêm người không? Ta chỉ trọng người tài, những kẻ vô dụng không bao giờ để bên cạnh.

Lý Ngao cúi mặt, nó biết Cố Mạn đang ám chỉ nó vô dụng, nó bò từng bước đến chỗ Cố Mạn, Gia Dung định đỡ nó lên nhưng đã bị Châu Mộc ngăn lại.

- Đừng, cứ ngồi im xem đi.

- Nhưng…

- Chủ nhân chưa bao giờ làm gì mà không có lý do.

Lý Ngao mặc kệ sỏi đá bên dưới mà bò đến bên cạnh y, nó nắm chặt lấy tà áo y kiên định nói.

- Người chưa thử qua tại sao biết kẻ nhận bánh là vô dụng? Nếu như được dạy dỗ đoàn hoàn biết đâu nó lại là người tài?

- Ngươi lấy gì chắc chắn kẻ nhận bánh sẽ là người tài?

- Vậy người lấy gì chắc chắn kẻ nhận bánh là tên vô dụng? Hay do xuất thân của nó?

Cố Mạn nhướng mày, khí chất của Lý Ngao không ngoài dự đoán của y. Duệ vương không nhịn được đã bật cười lớn, hắn cầm lấy một chiếc bánh đưa đến trước mặt nó trầm giọng.

- Vậy ta phải nhờ thời gian để thử xem kẻ nhận bánh thật sự có tài gì?

- Đa tạ người.

Lãnh Cung Nghi cũng rất hài lòng về nó, đứa trẻ này sau này sẽ thành người tài. Nhưng nó chỉ có thể theo học y thuật của y chứ không thể nào theo Hạ tướng quân để luyện võ được. Cơ địa của nó không hề tốt, lại rất yếu nên không thể nào cầm kiếm luyện binh.

- Từ giờ ngươi sẽ theo ta học y thuật.

- Người là…

- Mau đứng dậy đi đã, cứ gọi ta là Doạt vương là được.

Lý Ngào được ngồi chung bàn với họ, mọi người bỏ cho nó rất nhiều thức ăn ngon nhưng trong tay nó vẫn cầm chặt chiếc bánh táo không dám ăn. Cố Mạn hiểu ý của nó, y đẩy đĩa bánh táo chỗ  mình đến trước mặt nó.

Thằng bé ngây người nhìn y, ánh mắt Cố Mạn hoàn toàn không hề nhìn nó, y vẫn đang nói chuyện rôm rả với mọi người. Nhưng tay vẫn đẩy bánh lại chỗ nó, hành động này của y lại làm nó ấm lòng, nó không lấy nhiều chỉ lấy thêm hai cái rồi nhẹ nhàng đẩy nó lại chỗ cũ.

- Cố Mạn, dạo gần đây đệ thấy người thế nào rồi?

- Ngoài việc đệ thèm ăn ra thì không có vấn đề gì cả, vì là mới nên vẫn chưa.

Bế Thiện Ngôn trên tay Gia Dung phì cười khi nghe Cố Mạn nói chưa có chuyện gì. Y lắc đầu đưa Thiện Ngôn cho Châu Mộc bế nhìn Cố Mạn thở dài.

- Đệ nói với huynh sau này còn mệt dài dài, cái thai càng lúc càng lớn làm huynh di chuyển khó khăn hơn, đến thở thôi cũng mệt. Chưa kể khi ngủ không thể nằm ngửa lâu và thường xuyên bị chuột rút, tê hết chân tay.

Mọi người nghe Gia Dung nói xong liền buông đũa nhìn nhau, ai cũng sợ người mình phải chịu khổ cực giờ nghe Gia Dung than thở họ thật sự không dám mơ tưởng chuyện có con cái.

- Hahaha… đời người vô thường nên cứ trãi, Cố Mạn ta không hề sợ, còn có gì mà ta chưa thử?

Duệ vương dù cười với y nhưng trong lòng lại lo lắng không yên, lúc Gia Dung sinh chính là rạch bụng bắt con. Nên hắn không lúc nào có thể ngủ ngon khi nghĩ đến chuyện đó. Dù Cố Mạn đã nói với hắn bao nhiêu lần về việc này nhưng căn bản sợ vẫn là sợ.

Lý Ngao ngồi ăn với họ mà cứ gục lên gục xuống, đến khi chịu không nổi lại bật ngửa ra phía sau. Cũng may là Cố Mạn phản ứng nhanh đỡ được nó, nhìn một bên tay nắm chặt bánh táo y cho một bên lén nắm lấy góc áo của y tìm kiếm chỗ an toàn y thoáng buồn.

- Đứa trẻ này… xinh đẹp như thế này lại phải chịu vùi dập bởi số phận.

- Nó phải mang ơn người đã lén đưa nó vào cung, có phải nó gầy quá không?

- Mẫu thân… đừng đi… xin người… chờ con với… con lạnh… lạnh lắm…

Cố Mạn ôm lấy nó vào người mình, y vỗ nhẹ vào lưng nó để dịu đi nỗi sợ trong lòng thằng bé. Một đứa trẻ phải chịu đựng chuyện mà người lớn chưa chắc đã chịu được như nó. Y thật sự rất phục tinh thần lạc quan của nó, đứa trẻ này từ giờ sẽ là đóa hoa cao lãnh nở rộ chứ không còn là cỏ dại mọc ven đường cho người đời chà đạp.

Ba tháng sau…

Duệ vương và hai cận vệ của mình cùng với Châu Kim, Châu Hỏa và Châu Thổ đã lên đường ra chiến trường. Lãnh Cung Nghi một hai cũng muốn đi cùng nhưng đã bị Duệ vương ra lệnh cấm vì mới ba ngày trước khi khởi hành Hạ tướng quân đã nhận tin vui.

Hắn biết hoàng huynh của mình vẫn còn ám ảnh chuyện trước kia, nhưng bây giờ không phải an toàn mình huynh ấy mà còn có kết tinh của hai người. Ngày tiễn họ lên đường Lãnh Cung Nghi đã khóc rất nhiều ngược lại Cố Mạn thì không hề ra tiễn, y chỉ âm thầm đứng trên thành đợi hắn ra khỏi thành liền giương cung lên trời mà bắn.

- Hi vọng ngươi thuận buồm xuôi gió.

- Vương hậu, áo của người.

Người kia choàng áo lên cho y, Cố Mạn vẫn ngây ngốc đứng đó đợi đến khi bóng người khuất hẳn mới thở dài một hơi trở về cung của mình. Từ giờ y phải chăn đơn gối chiếc chờ người quay về, Cố Mạn đi đến chiếc giường mà hắn đã đóng cho mình nằm lên đó nhắm hờ mắt nghỉ ngơi.

Không biết y đã ngủ bao lâu nhưng khi mở mắt ra đã thấy trong phòng được chong đèn. Cố Mạn đi ra ngoài, y nhìn ánh trăng trên cao lại nghĩ đến người chung chăn với mình.

- Ngươi đã ăn gì chưa? Hai lại nhịn qua bữa nhường phần ăn của mình cho người khác?

Ngắm trăng cũng không làm y hết chán, Cố Mạn quyết định đến Dạ Yên cung để trò chuyện cùng mọi người. Khi đang đi y lại vô tình nhìn thấy bóng nhỏ vụt qua trước mặt, cái bóng nhỏ kia vừa nhìn cũng đã biết là ai. Cố Mạn không gọi mà âm thầm bám theo sau lưng cái bóng kia.

Y bám theo nó đến một con hẻm nhỏ, nó nhìn quanh không thấy ai liền chui qua lỗ chó để vào bên trong. Cố Mạn chau mày nhìn lại nơi này rồi lẩm bẩm.

- Đây không phải là vườn thuốc của Lãnh Cung Nghi sao? Lý Ngao vào đây giờ này để làm gì?

Cố Mạn miệng thì tự hỏi nhưng chân lại đạp đất dùng lực bay vào bên trong. Cố Mạn ngồi trên một cây cao nhìn xuống bóng nhỏ đang loay hoay ghi chép bên dưới.

- Loại này…đồng bạch nữ… còn cái này là bạch hoa xà thiệt thảo, bên này là thổ cam thảo vậy cái này là… ờ…

- Diệp hạ châu và hương nhu tía.

Lý Ngao giật mình ngã luôn xuống đất khi thấy bóng đen từ trên cây nhảy xuống. Khi nhận ra đó là Cố Mạn nó vội quỳ xuống cúi đầu như nhận lỗi. Cố Mạn nhìn quanh một lượt rồi ôm lấy nó ra sau gốc cây to ra hiệu cho nó im lặng.

Cánh cửa chậm rãi mở ra, bước vào và Lãnh Cung Nghi và Tiểu Mai. Lãnh Cung Nghi có thói quen buổi tối sẽ đến đây bắt sâu nhưng hôm nay y đến sớm hơn mọi khi có lẽ là do Hạ tướng quân đã lên chiến trường nên tâm tình có chút bất an.

Cố Mạn chờ hai người đi sâu vào bên trong vội bế phốc Lý Ngao rồi nhảy tường ra ngoài. Y đưa nó về cung của mình, uống cạn chén trà nguội trên bàn y chỉ tay vào nó trách móc.

- Cũng may là ta đến đi ngang nhìn thấy, ngươi có biết vườn thuốc của Doạt vương nếu không có sự đồng ý của huynh ấy mà tự ý đi vào mang tội khi quân không?

- Con…

- Ngươi thích học đến vậy sao?

Lý Ngao gật đầu, học mấy thứ khác nó có thể chán nản có khi ngủ luôn lúc nào không hay. Nhưng khi được Doạt vương hay hai vị quận chúa nói giảng về thuốc thì nó lại rất hồ hởi, nó có thể học cả ngày cả đêm mà không chán.

Nó nhìn Cố Mạn lục loại bên trong góc tủ, nó tò mò hỏi y.

- Vương hậu người đang lục gì vậy ạ?

- Ngươi cứ ngồi đó ăn bánh đi.

- Vâng.

Cố Mạn loay hoay một lát cuối cùng cũng đã tìm được thứ cần tìm, y thổi hết bụi trên đó xuống rồi đem nó đặt đến trước mặt Lý Ngao.

- Cho ngươi, không cần lén đến chỗ Doạt vương, ngươi chỉ cần thuộc hết, am hiểu hết mọi thứ bên trong tự khắc huynh ấy sẽ đưa ngươi đến đó.

- Đây là…

- Là thứ ta đã dành cả tâm huyết của mình để làm ra nó, bây giờ ta giao nó cho ngươi. Nhưng ngươi hứa với ta phải trân quý nó như bảo vật đến khi ngươi cảm thấy mình không cần nó nữa thì hãy đem nó đến trả cho ta.

- Vâng, con hứa. Con nhất định sẽ đọc hết nó.

- Ta cũng mong ngươi đủ kiên trì để đọc và hiểu nó.

Hai tháng sau…

Cố Mạn đứng trên thành ánh mắt hướng ra xa như đang đợi chờ ai đó, Gia Dung đi đến choàng áo cho y thở dài.

- Huynh đã đứng đây hơn ba canh giờ rồi, khi nào Duệ vương về mọi người sẽ báo mà.

- Ta muốn chờ y, ta muốn thử cảm giác trước đây y đã từng trải. Gia Dung, đệ biết nó như thế nào không?

- Không phải huynh là người biết rõ sao?

Cố Mạn phì cười, y xoa bụng mình tự hào lên tiếng.

- Ngoài hồi hộp và lo lắng, ta còn hạnh phúc và mong đợi. Ta và bé con ngày nào cũng trông ngóng từng ngày, nam nhân mà ta yêu sẽ chạy đến ôm lấy hai người chúng ta. Ta còn chuẩn bị cho y một bất ngờ, ngươi nhìn xem.

Cố Mạn lấy trong người ra một túi thơm, lần này không phải là con chuột xấu xí mà là một đóa hoa trà rất đẹp, mặt bên kia lại là hoa mộc lan, Gia Dung chau mày chỉ vào đóa mộc lan khó hiểu hỏi y.

- Vì sao lại là mộc lan?

- Có người từng nói với ta mộc lan hồng thể hiện sự bình yên và là đại diện cho hạnh phúc gia đình. Ta đã tốn hai tháng mới có thể làm được nó, chỉ mong Duệ vương có thể cảm nhận được nó và trân trọng nó.

- Vương hậu… đoàn người Duệ vương đã kéo về rồi, là cờ Đại Duệ quốc.

Cố Mạn cũng nhìn thấy, y vội vàng chạy xuống dưới, Gia Dung và mọi người nhìn thấy y chạy mà kinh hãi vội chạy theo nếu y xảy ra chuyện thì nguy.

Cảnh cổng lớn vừa được mở ra, Cố Mạn đã lập tức chạy ra bên ngoài. Duệ vương thấy y chạy vội vàng thúc ngựa nhanh hơn, gần đến chỗ y liền nhảy xuống ngựa mà chạy đến ôm chầm lấy y trách yêu.

- Vương hậu, ngươi có biết mình đang mang thai không vậy?

- Mừng chàng trở về.

- …

Mọi người đều tròn mắt khi nghe cách xưng hô của Cố Mạn đối với Duệ vương. Đến cả Duệ vương cũng ngạc nhiên, hắn chớp chớp mắt nhìn Cố Mạn cứ ngỡ mình nghe nhầm.

- Ngươi mới vừa nói gì?

- Mừng chàng đã trở về, ta có cái này tặng chàng.
Bình Luận (0)
Comment