Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà

Chương 17

Bên trong không khí yên bình bao nhiêu thì bên ngoài lại bão tố bấy nhiêu.

Cố Mạn bên trong vừa ăn táo vừa ngủ còn bên ngoài Duệ vương và Minh vương phải căng mình vì tên quỷ tướng quân này.

Duệ vương có phần đuối sức dù gì hắn cũng chỉ là người trần mắt thịt là sao đấu thắng với một quỷ hồn này cơ chứ.

Còn Minh vương vốn dĩ y đã mất một linh hồn, lại từng phải giam cầm trong huyết lôi nên có chút chật vật khi đánh với tên quỷ tướng này.

Cả hai đều bị tên quỷ tướng đã thương, Duệ vương đưa mắt nhìn vào bên trong.

Cố Mạn đã vào đó lâu rồi nhưng vẫn chưa thấy ra, đang vẫn chưa biết làm cách nào để tiêu diệt tên quỷ tướng này.

Thì từ trên bầu trời, đừng đường huyết lôi đang rạch ngang bầu trời mà đánh xuống chỗ ba người.

- Huyết lôi?

Minh vương nhìn những đừng huyết lôi kia tâm tình có chút dao động.

Duệ vương cũng vậy không hiểu sao khi nhìn thấy huyết lôi hắn lại cảm thấy sợ hãi.

Quỷ tướng nhìn thấy hai nam nhân chỉ vì nhìn thấy huyết lôi mà run sợ lại phá lên cười lấy chất giọng ồm ồm của mình lên tiếng mỉa mai họ.

- Hahaha…đường đường là vương nhưng nhìn thấy huyết lôi lại sợ hãi như vậy, ngươi không thấy nhục sao?

- Ngươi…

Duệ vương bị tên quỷ vương nắm thót có chút tức giận, nhưng hắn chưa kịp lên tiếng thì huyết lôi một lần nữa đánh về phía họ.

Duệ vương và Minh vương nhìn nhau hai người như hiểu ý nhau nhanh chóng lao vào ôm chặt tên quỷ vương kia.

- Các ngươi định làm gì?

- Làm gì thì ngươi sẽ biết ngay thôi.

Minh vương nhếch miệng, cả y và hắn siếc chặt tên quỷ vương hơn.

Huyết lôi lần này rất lớn, một đường huyết lôi trực tiếp đánh thẳng vào ba người.

Cơ thể của cả ba điều vị bay lên cao, hấp thụ huyết lôi, tên quỷ vương vì bị huyết lôi một đòn đánh trúng liền hồn phiêu phách tán.

Chỉ còn y và hắn, cả hai cơ thể đang không ngừng hấp thụ huyết lôi.

Cố Mạn ở bên trong vì tiếng gào hét của tên quỷ vương nên mới giật mình tỉnh dậy.

Cậu nhanh chóng chạy ra bên ngoài, nhìn hai người đang lơ lửng trên cao, không ngừng hấp thụ huyết lôi cậu không hề ngạc nhiên từ từ đi đến gần chỗ hai người lên tiếng hỏi.

- Hai người lên đó làm gì vậy?

- …

- …

- À…ta biết rồi…trên đó vui hơn đúng không? Có thể cho ta lên chơi với được không?

- Ngươi…mau giúp…bọn ta…

- Duệ vương…ngươi nói gì ta nghe không rõ…

Cố Mạn giả vờ nghe không rõ, rồi lùi lại mấy bước, cậu bấm tay tính nhẩm gì đó rồi mỉm cười nhìn hai người.

Cố Mạn bắt đầu ngồi thuyền tay kết ấn nhìn hai người cậu cười tươi lớn tiếng nói.

- Ta có cái này muốn hai người xem.

Cố Mạn nhắm mắt cậu tạo một ma trận bên dưới hai người rồi bắt đầu đọc chú.

Lúc đầu hai người vẫn cảm thấy bình thường ngoài việc bị huyết lôi đánh thì không còn biết gì nữa.

Nhưng chỉ được một lúc đầu hai người bỗng đau dữ dội, cả Duệ vương và Minh vương đều ôm lấy đầu mình mà gào lên.

Cố Mạn đều nghe thấy sự đau đớn tột cùng của hai người, cậu không những không dừng lại mà mỗi lúc một nhanh hơn.

Cho đến khi cả hai người chịu đựng không nổi ngất đi thì cậu mới chịu dừng lại.

Cố Mạn dừng lại nheo mắt nhìn họ rồi tay cậu lại kết ấn, lần này cậu triệu hồi hắc long và thanh long, để chúng bảo vệ cho hai người.

Cậu từ từ đưa hai người ngồi xuống mặt đất, huyết lôi cũng đã thôi đánh.

- Thành công hay không còn phụ thuộc hai người.

Trong một thế giới khác, Duệ vương đang nằm bất động xung quanh hắn là một màn đêm bao phủ, ngoài hắn ra không còn ai ở đây cả.

- Duệ vương, Duệ vương.

- Ưm…

- Duệ vương, Duệ vương ngươi mau tĩnh dậy.

Duệ vương vì tiếng nói kia làm phiền, hắn nhíu mày ánh mắt mơ màng ngồi dậy.

Duệ vương đưa mắt nhìn xung quanh chợt nhận ra nơi này không phải là điện Minh vương.

- Đây là…

- Duệ vương.

- Ai?

- Là ta, Minh vương.

- Ngươi giả thần giả quỷ làm gì mau ra đây.

Duệ vương có chút tức giận, hắn nhớ lúc nãy vì tên quỷ tướng kia nên mới bị huyết lôi đánh nhưng sau đó thì hắn không nhớ gì cả.

Duệ vương loạng choạng đứng dậy, hắn nhìn quanh cũng không thấy người đâu.

Bỗng tim hắn lại đau dữ dội, hắn vội ôm lấy ngực mình, mặt cũng đã biến sắc vì cơn đau này như muốn nổ tung ngực hắn.

- Duệ vương, ngươi nghe ta nói, lúc trước ta có nói lúc nhập ma đã bị mất một phần hồn không thể nào tìm ra được, ngươi vẫn nhớ chứ.

- Có…liên quan gì ta?

- Có, có liên quan rất lớn.

Ngươi có cảm thấy giữa ta và ngươi duy chỉ mới gặp nhau lần đầu nhưng lại kết hợp ăn ý như vậy không?

- …

- Cả việc ngươi có thể cảm nhận được hắc long trong người ta, hay hiện tại cơn đau ngươi đang chịu đựng cũng chính là vết thương trước kia ta bị huyết lôi đánh trúng.

- Sao có thể…ngươi…mau ra đây nói chuyện với ta.

Duệ vương tâm tình hỗn loạn, chuyện này sao có thể, hắn cứ xoay quanh tìm người.

Bỗng một luồng sáng hiện ra, Minh vương lơ lửng mờ ảo xuất hiện, Duệ vương nhìn thấy thân ảnh kia của y có chút kinh ngạc.

- Ngươi…

- Ngươi không nhận ra giữa ta và ngươi đều rất giống nhau hay sao.

- Chuyện này…Thanh long là do Cố Mạn ban cho ta…

- Ta cũng chính là Cố Mạn ban cho, y từng là sư phụ của ta, vì bảo vệ ta mà mới chết.

- …

Minh vương bay đến trước mặt hắn, phất tay một cái ngay lập tức trước mặt hắn hiện ra một khung cảnh trông rất quen nhưng hắn có muốn nhớ lại chẳng thể nhớ ra.

Trong khung cảnh đó, có một người tay cầm hắc kiếm chặn trước mặt một tên khác cả hai đang đứng xoay lưng về phía vực.

Phía đối diện có một đám người không ngừng la hét, ép người kia giao nap người.

- Cố Mạn sư tôn, mong người giao nạp tên tạp chủng kia ra, hắn ta không đáng để người hi sinh.

- Nó là đồ đệ của ta, các ngươi không được làm càng.

Cho dù y có sai cũng chưa đến lượt các ngươi lên tiếng.

- Sư phụ.

- A Minh, ngươi hãy nhớ cho kỹ, cho dù ta có chết vẫn bảo vệ ngươi, bên ngươi.

Mặc kệ ai chỉ trích, cho dù ngươi là ma hay thần, cho dù ngươi là tạp chủng thì ngươi vẫn mãi mãi là đồ đệ của Huyết Sắc sư tôn này.

Cho dù có kiếp sau ngươi cũng đừng quên tên ta là Cố Mạn…

Thân bạch y đã vương đầy máu xoay người lại mỉm cười nhìn nam nhân kia, Duệ vương đôi mắt mở lớn hết cỡ vì hắn nhận ra người đó chính là cậu.

Cậu từng là sự phụ của hắn, vì hắn mà tạo phản, đến lúc chết cũng nghĩ cho hắn, hắc long cũng chính lúc cậu ôm hắn ngã xuống vực đã tạo ấn long trong người hắn để bảo vệ hắn.

- AAAAAA!!! Sư phụ…đừng màaaaaaaa

Duệ vương bỗng hét lớn, hắn ôm lấy đầu mình mà đau đớn khụy gối xuống đất.

Những hình ảnh đó như nổi ám ảnh kinh hoàng đối với hắn, chính hắn sau khi thoát ra khỏi địa lôi đã phong ấn nó lại rồi tìm cách đầu thai lẫn tránh.

Còn Minh vương thì khác, y chọn nhập ma trở lại trả thù cho sư phụ mình, đem đám người đó bồi táng theo cậu.

Nguyện giam mình tại nơi này để giữ lời hứa chờ đợi cậu cũng như muốn tìm lại mảnh hồn đó của mình.

Duệ vương thống khổ, hắn như mất hết toàn bộ sức lực, Minh vương hiểu rõ nổi khổ mà hắn đang trãi cũng như tâm trạng của hắn vì hắn cũng chính là y và y cũng chính là hắn.

Duệ vương như nhớ ra chuyện gì đó, hắn bỗng cười lớn, tiếng cười của hắn vang vọng khắp màn đêm, giọng cười thê lương đến oán hận đến cả Minh vương cũng cảm thấy khó chịu.

- Haha…hahahahah…hằng gì lúc ta vừa nhìn thấy y khi lần đầu vào cung đã có cảm giác rất quen thuộc, trong tâm ta luôn nhắc nhở phải bảo vệ người này.

Bây giờ ta đã hiểu, tại sao…tại sao ngươi bắt ta phải nhớ…tại sao…

- Ta muốn ngươi và ta hợp nhất, ta hiện tại chỉ là một linh hồn, nếu ta và ngươi hợp nhất ngươi sẽ không bị chi phối của người khác và sức mạnh của ngươi ngày càng mạnh hơn.

- Nếu ta không muốn.

- Chả lẽ ngươi muốn sư phụ vì ngươi mà hi sinh thêm một lần nữa.

Duệ vương ánh mắt phức tạp nhìn Minh vương, căn bản hắn cũng không biết bản thân mình muốn gì.

Minh vương cũng không hề ép buộc hắn, vì quyền quyết định cuối cùng cũng thuộc về Duệ vương vì y bây giờ chỉ còn lại một linh hồn không hơn không kém..
Bình Luận (0)
Comment