Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà

Chương 32

‘‘Rắc…rắc…rắc…’’

Cố Mạn cử động cổ của mình, tiếng xương khớp của cậu vang lên kiến bọn họ có chút ám ảnh.

Cố Mạn xoay nhẹ cổ, gương mặt có chút hưởng thụ, máu đen trên hai khóe mắt vẫn đang không ngừng chảy ra.

Bàn tay cậu cử động, các khớp ta một lần nữa vang lên, Cố Mạn giật mạnh tay mình ra khỏi cột đá, cả cơ thể cậu từ từ cử động, tiếng xích leng keng va vào nhau khiến người khác ớn lạnh.

Cố Mạn từ từ tách khỏi thân mình ra khỏi cột đá, trên người cậu xiềng xích dây gai vẫn còn hằng trên da thịt.

Dưới chân xích vẫn còn, hai chân cậu vừa tiếp đất tiếng xích va chạm với đất vang lên thật khó nghe.

Cố Mạn bước từng bước nặng nhọc kéo lê đống xích và gai nhọn trên người từng bước từng bước đi đến chỗ đám lính kia.

Mỗi bước chân của cậu in hằn lại vết máu đen, đám ruồi nhẹn cũng chỉ chớ có vậy mà lao đến bu vào.

- Đừng…đừng qua đây…đừng…

- Hahaha…

- Đừng…làm ơn…đừng…

- Các ngươi phải chết…phải đền mạng cho ta…đền mạng cho taaaaaa…

Cố Mạn phá lên cười…tiếng cười khanh khách của cậu kèm với chất giọng ồm ồm như từ cõi âm ti vọng về khiến mấy tên kia đã tiểu đại ra tại chỗ, bọn chúng khóc luôn rồi, vội xoay người muốn bỏ chạy.

Cố Mạn nghiêng đầu, khóe miệng khẽ kéo lên để lộ hàm răng trắng tinh.

Cố Mạn từ từ đưa bàn tay đầy xích của mình lên ngang mặt, ngay lập tức các sợi xích phóng lao nhanh về phía bốn tên kia, một phát xuyên thủng người của bọn họ.

Vẫn cái giọng cười khanh khách kia, Cố Mạn bước từng bước nặng nề đến chỗ họ.

Đôi mắt đỏ của cậu một lần nữa mở to, nghiêng người nhìn mấy xác chết nằm dưới chân, Cố Mạn chỉ bình thản giẫm lên người chúng là bước ra ngoài.

Bên ngoài Duệ vương vẫn chưa cho người của tấn công, hắn cảm nhận nơi này có chút không bình thường.

Duệ vương ra hiệu cho Hạ tướng quân dùng pháo cậu chế ném lên phía trước.

‘‘Rầm…’’

Đúng như hắn nghĩ, tiếng nổ vừa dứt thì từ mấy ngôi nhà gần đó một đám người không ra người ma không ra ma loạng choạng đi ra.

Nhìn bọn chúng mọi người có chút buồn nôn, Duệ vương nhìu rồi hắn vội hét lớn.

- Tất cả ai có bùa hộ mệnh đứng vòng ngoài.

- Rõ.

Hắn nói vậy vì hắn biết Cố Mạn đã nghĩ đến vấn đề này, những người mang bùa hộ mệnh và những người đã được uống nước cậu làm nên xác xuất thương vong sẽ không nhiều.

Đám thi kia nhìn thấy người lập tức chạy đến, nhưng bàn tay của nó chưa kịp chạm vào áo của họ thì cơ thể của đám thi ngay lập tức đã bị một sợi xích xé toạt.

Cuồng phong bắt đầu nổi lên, bụi mù mịt ba khắp nơi, từ trong trận cuồng phong xuất hiện một thân ảnh.

Quanh người làng khói đen không ngừng bám lấy, tiếng xích ma xát với mặt đất một lần nữa vang lên, nó khiến cho mọi người rùng mình lạnh tóc gáy.

Đám thi nhìn thấy người đó thì hoảng sợ, nhưng ngay lập tức bọn nó như được tiếp thêm sức mạnh xông về phía thân ảnh kia.

- Muốn đánh?

Vẫn là chất giọng ồm ồm kia, nhưng lần này nó còn kinh khủng hơn.

Thân ảnh đó chỉ phất nhẹ tay một cái bỗng từ dưới lòng đất đám dây gai bò lên quấn chặt lấy đám thi kia siết chặt chúng lại đến khi thịt nát xương tan mới chịu dừng tay.

Duệ vương nhìn thân ảnh có chút quen thuộc, hắn xuống ngựa trong vô thức chạy về phía của thân ảnh kia khi nhìn thấy đó chính là cậu là Cố Mạn.

- Cố Mạn…là ngươi phải không…là ngươi phải không?

- …

- Cố Mạn…

Duệ vương muốn tiến đến nhưng dưới chân anh đã có một sợ xích lớn như một lời cảnh cáo không được đến gần.

Ai cũng nhìn thấy, họ không thể nào tin nỗi người trước mắt chính là cậu, họ cũng không dám nghĩ chỉ trong vòng mấy ngày cậu đã trãi qua những chuyện kinh khủng gì.

Đầu tóc bù xù rũ rượi, gương mặt thì đầy máu, toàn thân đầy những vết hằn của roi trên ngực đã bị sắt nung làm chín lộ cả xương.

Cả thân người không còn chỗ nào lành lặng cả, đã vậy trên thân còn mang rất nhiều xiềng xích và dây gai.

Cố Mạn đưa ánh mắt đỏ âu vô hồn nhìn đám người Duệ vương, cậu xoay người rồi bước đi biến mất trong trận cuồng phong.

- Cố Mạn…Cố Mạn, đừng đi, ta xin ngươi…

- Duệ vương…xin người hãy bình tĩnh.

Hạ tướng quân vội trấn an hắn, chuyện này quả thực rất sốc đối với họ.

Duệ vương gương mặt thẫn thờ rồi lập tức chuyển sang tức giận vội lên ngựa tay cầm chặt cương thúc mạnh vào hông ngựa nhắm hướng hoàng cung mà chạy.

Hạ tướng quân nhìn hắn rời đi, y vội lệnh cho toàn quân tấn công, họ nhanh chóng phá được cửa hoàng cung.

Duệ vương đã lệnh cho Hạ tướng quân dẫn quân trấn cửa bắc, Phạm tướng quân dẫn quân đánh của tây, bốn người Hạ Hạ, Châu Vĩnh, Tiểu Mai, Tiểu Hồng đi cửa đông còn hắn sẽ đánh trực diện vào cửa chính hoàn cung.

Quân của Duệ vương tiến vào, nhanh chóng chiếm thế thượng phong, hắn gương mặt không hề biến sắc ra tay một cách nhanh gọn lẹ đối với người của đế vương.

Đế vương đứng bên trong nhìn hắn đang một ngày đánh đến gần, gương mặt có chút khó coi tay cầm bảo long đi ra trực tiếp nghênh chiến với hắn.

Hai người nhanh chóng lao vào nhau, sức của hai người gần như ngang nhau, cả hai càng đánh thì càng hăn.

Bỗng từ trên mái nhà, phát ra tiếng kêu cứu thất thanh của một nữ nhi.

Tất cả mọi người đều phải dừng tay vì từ đâu trận cuồng phong một lần nữa lại nổi lên.

- Đế vương…cứu thiếp…cứu thiếp…

- Nguyệt phi.

‘‘Xoẹt’’

- AAAAA!!!

Cánh tay cả ả ta đã bị xé toạt, là cậu chính cậu đã bắt lấy ả ta, Cố Mạn cầm lấy cánh tay kia nhìn qua nó một lượt rồi quăng xuống bên dưới nơi có một lượng lớn đám chuột chỉ còn bộ xương trắng, ánh mắt đỏ tưới đang cấu xé lẫn nhau để được phần hơn.

Nguyệt phi nhìn thấy khung cảnh phía dưới thì xanh mặt, ả muốn nôn nhưng không thể nào nôn được.

Cố Mạn lại vang lên tiếng cười khanh khách rồi đưa tay xé nốt phần tay còn lại quăng xuống dưới.

Đế vương chứng kiến tất cả, hắn như hóa điên khi nhìn thấy người mình thương đang không ngừng bị cậu hành hạ.

- Tên khốn…mau buông nàng ấy ra.

- Buông? Được thôi.

Cố Mạn vẫn chất giọng ồm ồm khó nghe đó, cậu siết chặt cổ ả đem ả treo lơ lững giữ bầy chuột rồi nhẹ nhàng buông tay.

- Khôngggggg!!!

Cố Mạn buông tay ả ra cả thân người của ả rơi tự do xuống bên dưới.

Chỉ trong tức khắc đám chuột kia đã biến ả từ người diện mạo xinh đẹp chỉ còn lại một đống xương trắng.

Đế vương như hóa điên, hắn toang lao đến chỗ cậu nhưng đã bị Duệ vương cản lại, Duệ vương ánh mắt hung tàn nhìn hắn gằng từng chữ một.

- Mau dừng tay lại đi.

- Cút.

Ngươi chỉ việc ngán đường bản vương.

Duệ vương xoay người hắn ban cho đế vương một đường sau lưng, đế vương nhanh chóng khụy xuống, ánh mắt vẫn lộ rõ sự căm hận nhìn cậu.

Duệ vương đi đến trước mặt đế vương, hắn không hề muốn ra tay với người đệ đệ này của mình.

Nhưng tiếng vẫn chưa kịp cất lời thì hắn cảm thấy phần bụng mình khá nhói.

Duệ vương nhìn xuống, là máu, máu từ bụng hắn đang không ngừng chảy ra.

Lưỡi kiếm bất ngờ được rút ra, Duệ vương nhìn đế vương đang mỉm cười đắt ý.

Duệ vương phun ra một ngụm máu, hắn nắm chặt kiếm chỉ một đường đã khiến đầu đế vương ven ra ngoài.

Ôm lấy phần bụng đang bị trọng thương xoay người ra phía sau, nhìn gương mặt qua lớp mặt nạ hắn có chút ngỡ ngàng.

Bỗng một sợ xích vòng lấy bụng hắn lôi hắn về phía sau cùng lúc đó lưỡi kiếm của người kia chỉ còn một chút nữa đã chém trúng mặt hắn.

- Mẫu thân? Làm người sao?

- …

Duệ vương thất thần, không tin người đứng sau mọi chuyện lại là mẫu thân mình.

Hắn có chút hoảng loạn, chỉ biết đứng như trời trồng nhìn người trước mắt.

Người mà hắn gọi là mẫu thân chỉ nhếch miệng, bà ta lấy ra một đoạn tiêu thổi lên một khúc chiêu hồn.

Ngay lập tức thi lại xuất hiện, lần này là rất nhiều, nhiều vô số kể.

Cũng cùng lúc đó, Cố Mạn từ trên mái nhà nhìn thấy bà ta đang gọi thi bản thân mình từ từ đưa tay lên ngang mặt.

Một luồng khói đen kéo đến, trong làng khói mọi người tá hỏa khi phát hiện cậu đang gọi đến một đám chuột tinh thân chỉ còn xương trắng đi theo nó là đám ruồi nhẹn bay khắp nơi chạy đến tấn công đám thi của bà.

Mẫu thân của hắn cũng không phải dạng vừa, bà nhìn thấy cậu liền bay lên đứng trên nóc nhà đối diện nhếch miệng nhìn cậu cười kinh bỉ.

- Bộ dạng này ngươi còn ngông cuồng?

…****************….
Bình Luận (0)
Comment