Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà

Chương 53

Duệ vương vẫn quỳ ở đó, Hạ Hạ cố gắng nén đau nàng đem đến đặt lên bàn của cậu một khoay nhỏ.

Bên trong chính là chiếc khăn tang dành cho hắn, Duệ vương đưa mắt nhìn nó hắn bỗng bật cười chua chát rồi cầm chặt lấy chiếc khăn ấy trong tay.

- Ta không muốn ép huynh, nếu huynh không muốn thì có thể trả lại cho ta.

- …

Châu Vĩnh giọng có chút mệt mỏi lên tiếng, Duệ vương cũng không nói gì hắn chỉ im lặng nhìn vào chiếc khăn tang trên tay rồi từ từ đưa nó buộc lên trên đầu mình.

Hắn cuối người gập đầu ba gập trước bàn thờ cậu, mọi người cũng nhanh chóng quỳ xuống cùng hắn tiễn cậu một đoạn.

Chuyện Cố Mạn đột ngột qua đời đã nhanh chóng lan rộng khắp nơi, Dạ Uyên cung nhanh chóng trở nên đông đúc.

Ai cũng đến để thắp cho cậu nén nhang, đa phần là những người từng chiến đấu với cậu và hắn trong những ngày tháng ở trên núi.

Duệ vương chỉ mới một ngày mà nhìn hắn đã tiều tụy đi rất nhiều, hắn không màng ăn uống, chỉ ngồi bên bài vị của cậu ôm lấy nó không rời nửa bước.

Không khí trong cung bỗng chốc u ám đến lạ, bầu không khí rất ngột ngạt đến khó thở.

Hắn muốn để quốc tang cho cậu như Châu Vĩnh và mọi người đều phản đối.

Đơn giản cậu là người không danh không phận quốc tan chỉ làm thiên hạ không phục rồi lại nổi loạn chỉ vì chuyện này là không đáng.

- Duệ vương, Lãnh Cung Nghi đến.

- Y đến đây làm gì?

- Y nói…muốn thắp cho Cố Mạn công tử một nén nhang.

- Cứ để y vào.

Lãnh Cung Nghi ăn mặt rất chỉnh tề, tóc tai của y cũng được làm rất kỹ.

Y tiến vào cuối người hành lễ với người ở trong rồi nhận lấy nhang từ tay Tiểu Hồng.

Lãnh Cung Nghi nhìn bài vị của cậu ánh mắt y hiện rõ ý cười, y đưa tay lên bát nhang chuẩn bị cắm nhang lên bỗng nhiên nhang trên tay y vụt tắt.

Gió tứ phía thổi lên, bụi mù mịt khắp nơi, bên ngoài bầu trời bỗng tối sầm u ám đến đáng sợ.

Sấm chớp rềnh vang khắp trời, nó như muốn xé nát bầu trời mà đánh xuống bên dưới.

Nhận thấy hiện tượng lạ kia, ai cũng kinh ngạc chạy ra bên ngoài để xem.

Duy chỉ có Lãnh Cung Nghi gương mặt không lộ một chút biểu cảm vẫn đứng chôn chân ở đó, nhang trên tay y đã bị y bẽ gãy tự lúc nào.

- Cố Mạn, ngươi vẫn ngoan cố sao, vậy để ta cho ngươi hồn phách mãi mãi không được đầu thai siêu sinh.

- Công tử…

- Chúng ta ra ngoài xem sao.

- Vâng.

Lãnh Cung Nghi thu lại bộ mặt tức giận kia thay vào đó là bộ mặt ngây thơ, dịu dàng pha một chút sợ hãi khi nhìn thấy hiện tượng lạ kia xảy ra.

Y đi đến bên cạnh Duệ vương cố tỏ ra sợ sệch rồi đứng nép lại bên cạnh hắn.

Nhưng ý định của y chưa kịp làm thì Duệ vương đã bỏ đi ra chỗ khác, hắn xoay người bước vào bên trong, nhìn nhanh đã bị bẽ gãy nằm trên nền nhà ánh mắt nheo lại rồi vờ như khồn nhìn thấy mà đi đến ngồi bên bài vị của cậu.

- Là ngươi…đang muốn nói gì với ta phải không?

- …

- Ta biết chỉ có ngươi mới có thể làm ra loại chuyện này, ngươi…

- Duệ vương…người không sao chứ?

Duệ vương bỏ dỡ câu nói vì có tiếng người chen vào, không cần nhìn hắn cũng biết đó chính là Lãnh Cung Nghi.

- Ta không sao, nếu như ngươi đã xong việc ở đây thì nên rời đi.

- Ta…

- Nơi này không phù hợp với ngươi.

Duệ vương lạnh nhạt đưa ánh mắt chán ghét nhìn y, Cung Nghi cảm nhận được hắn dường như đã thay đổi không còn là Duệ vương trước đây.

Cuối người chào hắn, y có chút không phục rời đi, khi y chuẩn bị bước ra khỏi cổng lớn của Dạ Uyên cung thì bỗng nhiên trên trời một thứ ánh sáng xanh vội xé toạt bầu trời đen kịt đánh xuống ngay bên chân y như đang cảnh cáo y vậy.

Chuyện thanh lôi đột ngột đánh xuống như vậy làm cho mọi người một phen khiếp vía.

Duy chỉ có một người ánh mắt lộ rõ sự thỏa mãn, khóe miệng khẽ nhếch lên rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

Lãnh Cung Nghi có chút giật mình, nhưng y cũng nhanh chân rời khỏi nơi đó.

Y không muốn ở lại nơi rác rưởi này lâu thêm một chút nào nữa.

Nơi này làm cho y có cảm giác lo sợ bất an, nếu không phải vì Duệ vương có đánh chết y cũng sẽ không đặt chân vào nơi rác rưởi này.

Sau khi y rời đi, bầu trời lại trở nên trong xanh thấy lạ, trời quan mây tạnh như chưa hề tồn tại một chút cuồng phong nào cả.

Đám người của Châu Vĩnh xoay người bước vào bên trong.

Tiểu Hồng nhìn thấy nhang trên nền liền ngồi xuống lượm lên rồi đưa cho Châu Vĩnh.

- Huynh xem, lại có người dám đắc tội với Cố Mạn.

- Đến chết cũng không yên, người nào làm trời đất đều biết, lưới trời lồng lộng, cứ chờ mà xem.

- Vâng.

- Ngày mai là ngày lên triều của Duệ vương, muội đi chuẩn bị ít đồ tẩm bổ cho huynh ấy.

Nhìn huynh ấy như vậy ta thật lòng không yên tâm chút nào.

- Muội đã chuẩn bị rồi, lát nữa sẽ cho người mang lên.

- Được.

Châu Vĩnh đưa ba nén nhang cho một cung nữ đứng gần đó rồi phất tay ý bảo lui ra.

Y đi đến bên cạnh Duệ vương, ngồi xuống bên cạnh hắn nhỏ giọng lên tiếng.

- Huynh nên đi nghỉ một chút, người mất cũng đã mất rồi, tro cốt của y cũng đã rãi đi.

Huynh đáng trách nhưng cũng thật đáng thương.

Chỉ vì mất đi ký ức về y nên không nhớ gì nhưng đến khi nhận ra người cũng đã không còn.

- Là ta quá ngu ngốc, người ta luôn tìm kiếm lại là người ta luôn xua đuổi.

Có phải là do y giận ta nên mới không muốn gặp ta hay không.

- Y đã không còn nữa rồi…

- Không.

Là y giận ta vì đã nặng lời với y, ta nhất thời động lòng mình với đám người kia vì trên người họ luôn có một điểm gần giống với y.

Đôi mắt, nụ cười, vóc dáng của họ lại gần giống y nên khiến ta cứ hết lần này đến lần khác lầm tưởng…là ta sai, sai thật rồi…

Châu Vĩnh không hiểu vì sao nước mắt lại rơi, y vội ôm hắn vào lòng mặt cho hắn đang khóc.

Có lẽ đây là lâng đầu y nhìn thấy hắn khóc đến phế cả tâm can như vậy.

Cổ họng nghẹn đắng y muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cảm nhận hắn không còn khóc nữa thay vào đó là tiếng thở đều.

Y biết hắn đã quá mệt mỏi rồi, chỉ ra hiệu cho Hạ tướng quân đưa hắn về phòng nghỉ ngơi.

- Cố Mạn…tâm can của huynh ấy đã vì ngươi mà phế mất rồi ngươi vẫn chưa hài lòng sao.

- …

- Đến bao giờ mọi chuyện mới trở lại bình thường như trước kia đây chứ.

Vương quyền, địa vị…nó lại đánh đổi bằng cái giá này có đáng hay không.

Sáng hôm sau, tại chính điện…

- Duệ vương…mong người suy xét lại chuyện này…chuyện này không thể được.

- Đúng…chuyện này là hoang đường không thể nào.

- Là khanh nói ta hoang đường?

- Thần không có ý đó, chỉ mong người hãy thận trọng về việc này.

Không khí càng lúc càng căn thẳng, hầu như tất cả mọi người đều phản đối quyết định của hắn.

Duệ vương không hể nao núng hay phân tâm, hắn đưa ánh mắt sắc bén nhìn đám người phía dưới.

Từ lâu hắn đã muốn bài trừ hết đám người này vì họ chỉ muốn lợi cho mình mà lại không chịu bỏ sức làm gì cả.

Duệ vương tay gõ, hắn thở dài rồi nhàn nhạt lên tiếng.

- Ta chỉ là muốn thông báo chứ không có ý định xin các người.

- Duệ vương, thân làm vương thì phải làm gương cho đám quân thần noi theo.

Chuyện này nhất quyết không được.

- Nếu biết ta là vương vậy các người lại muốn là phản?

- Thần không dám, mong người truy xét lại.

- Mong Duệ vương truy xét lại.

Tất cả đều đồng thanh quỳ xuống cầu xin hắn xem xét lại chuyện đó.

Chỉ có vài người của hắn là không hề đá động gì cả, chỉ im lặng đứng đó chờ đợi hắn.

Duệ vương ngồi thẳng người, hàn khí trong người hắn bộc phát ra khiến ai cũng có phần sợ hãi.

Hắn lạnh giọng rồi thẳng thừng tuyên bố, mặc cho ai không phục hắn vẫn hạ quyết tâm làm những chuyện hắn cho là nên làm.

- Ta Vương Phiến Bá Duệ chính thức tuyên bố Cố Mạn là nương tử chính thê của ta.

Và cũng là hoàng hậu duy nhất của Đại Duệ quốc này, y sẽ chính thức có tên trong gia phả của hoàng thất ngay ngày hôm nay.

- Duệ vương…

- Chuyện lập phi hay hoàng hậu kể từ bây giòe cấm tuyệt đối không được nhắc đến trước mặt ta.

Đại Duệ quốc chỉ có duy nhất một hậu chính là Cố Mạn hoàng hậu.

Ai kháng lệnh, chống đối lập tức gϊếŧ không tha.

Những lời đanh thép hắn nói ra khiến ai cũng bất lực, việc lập một người đã mất trở thành mẫu nhi thiên hạ là chuyện hoang đường không thể.

Quan thượng thư là một người lão làng trong đám quan thần này.

Ông rất có tiếng nói và có quyền lực không thua kém gì Hạ tướng quan hay Phạm thừa tướng.

Ông đã trãi qua ba đời Vương nên uy tín của ông cũng không phải dạng vừa liền lên tiếng phải đối.

- Thần phản đối, Duệ…

Câu nói của ông chưa kịp thốt ra lưỡi kiếm của Phạm thừa tướng đã nhanh hơn trượt qua mặt ông lưu lại trên má mặt đó một vệch máu dài, Phạm thừa tướng lớn giọng uy hiếp.

- Quan thượng thư, đao kiếm vô tình mong ông nên biết lượng sức.

Lời Duệ vương đã ban xuống ông lại muốn tạo phản.

- Ngươi…

- Vừa hay Duệ vương muốn đổi mới toàn bộ những chức vụ quan trọng của triều định.

Đúng dịp này ta ra tay một lần cho khỏe, phải không Hạ tướng quân.

- Đúng.

Lâu rồi ta chưa gϊếŧ người nên tay chân có chút khó chịu, sẵn tiện luyện kiếm luôn cũng tốt.

Tất cả kinh ngạc khi nghe hai vị tướng trẻ lên tiếng, khi hai người nhắc đến việc thay đổi quan chức triều đình ai cũng sợ xanh mặt vội cuối đầu im lặng không dám phản kháng.

Quan thượng thư cũng không ngoại lại, lão vội khúm núm cuối gằm mặt vì lão chợt nhận ra hắn không có ngu ngốc hay dễ siêu lòng như phụ hoàng và huynh của hắn.

Hắn chính là Vương Phiến Bá Duệ, một người tàn ác và là một bạo vương một lời nói ra không có lời thứ hai nhắc lại..
Bình Luận (0)
Comment