Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà

Chương 9

Đám người ngu ngốc khi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì trên trời mây đen một lần nữa kéo đến.

Sấm chớp âm vang một trời nhưng điều kỳ lạ là nó chỉ tụ lại ở pháp trường nơi cậu đang đứng.

Cố Mạn đứng trong biển lửa, cậu ngước mặt lên nhìn bầu trời rồi bỗng phá lên những trận cười đầy man rợ.

- Haha…hahahaha…Đế vương ơi là đế vương, kiếp này ngươi gặp ta là do ngươi gây nghiệp rồi.

- Ngươi…

‘‘Ầmmm…Đùng…Ầmmm’’

Tiếng sấm nổ càng lúc càng to, mưa bắt đầu truốt xuống nó nhanh chóng dập tắc đi ngọn lửa mà đế vương đã tạo ra.

Cố Mạn đã từ lúc nào xiềng xích trên người cậu đã không còn nữa.

Cậu bước lên trước ba bước nghiêng đầu nhìn đế vương và Nguyệt phi rồi nhếch miệng mỉm cười.

Ngay lập tức một con ma thú từ trên cao nhảy xuống xông về phía hai người mà tấn công.

Cũng nhân cơ hội đó, Duệ vương đã dẫn người mình đến nhanh chóng đưa cậu chạy đi.

Lúc đầu cậu còn muốn tự tay lột da ả Nguyệt phi kia nhưng đã bị Duệ vương nhất bổng bỏ lên ngựa rồi nhanh chóng rời khỏi hoàng cung.

Cố Mạn có chút không phục, cậu vùng vẫy cố gắng thoát khỏi hắn nhưng không được.

Cậu bị Duệ vương ghìm chặt phía trước phần vì đây là lần đầu đi ngựa nên cậu có chút sợ.

Cậu cứ nắm chặt lấy cánh tay hắn không còn vùng vẫy nữa mà im lặng để hắn đưa cậu đi.

Họ chỉ dám nghỉ ngơi khi quá mệt hoặc lúc bụng, còn lại thì luôn ở trên lưng ngựa mà chạy đi.

Ba ngày đường, họ mất ba ngày đường để đưa cậu đến nơi cần đến.

Cố Mạn có chút mệt mỏi, nên khi bước xuống ngựa không chú ý quan sát kỹ đã trượt chân và ngã úp mặt xuống đất.

Duệ vương đưa tay định đỡ nhưng đã quá trễ, hắn đưa tay vuốt mặt rồi nhanh chóng xuống ngựa xem cậu thế nào.

- Cố Mạn…ngươi không sao chứ?

- …

- Cố Mạn? Cố Mạn…

Duệ vương không hề nghe thấy cậu trả lời hay nhìn thấy cậu cử động có chút lo lắng liền lật người cậu lại vì sợ cậu bị thương ở đâu.

Nhưng cảm xúc lo lắng của hắn nhanh chóng tụt mất nét mặt cũng đã chuyển đen khi hắn nhìn thấy nước nhãi đang chảy dài trên khóe miệng cậu.

- Cố Mạn…ngươi đúng là tên ngốc…

Duệ vương nhỏ tiếng mắng cậu một câu rồi mỉm cười khi nhìn thấy gương mặt ngáy ngủ của cậu.

Hắn nhanh chóng lấy lại nét mặt băng lãnh của mình rồi bế cậu đưa vào bên trong.

Hắn đưa cậu vào một căn phòng, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường rồi xoay người định bước ra ngoài nhưng lại khựng lại khi nghe cậu đang lẩm bẩm nói gì đó.

- Gà…ta muốn ăn gà…muốn ăn cá…muốn ăn màn thầu…muốn ăn tên cẩu nhiều chuyện…muốn ăn…

- Cẩu nhiều chuyện???

Duệ vương nghe đến cái tên cẩu nhiều chuyện liền nheo mày, vì cái tên này hình như hắn nghe ở đâu rồi nhưng nhất thời vẫn chưa nhớ ra.

Cố Mạn vì đã lâu không được ngủ giường êm như vậy cậu làm một mạch đến tận sáng hôm sau mới tỉnh dậy.

Đáng lẽ cậu cũng sẽ không tỉnh ngay lúc này nhưng vì tiếng ồn bên ngoài quá lớn nên cậu cố gắng miễn cưỡng ngồi dậy, đem chiếc chăn ấm cuộn quanh người rồi mới ra bên ngoài.

Bên ngoài toàn quân của Duệ vương đang luyện tập nhìn thấy Cố Mạn bước ra liền khựng người, tất cả đều thôi tập ánh mắt đều tập trung hướng về chỗ cậu.

Cố Mạn ấy vậy mà chân đất đi ra ngoài, tóc buông xã tự nhiên, cậu không khác gì một cây nấm biết đi cả.

Cả đám người nhìn thấy cậu thì không khỏi bất cười, Duệ vương nhìn thấy mọi người không hề luyện tập nên có chút khó chịu.

Hắn từ bên trong ra chưa kịp lên tiếng thì đã thấy cậu ôm chăn ngồi một cục dưới đất, đầu cứ gục lên gục xuống trông rất buồn cười.

Duệ vương cố gắng nhịn cười, hắn đi đến bên cạnh cậu cuối người gõ mạnh vào trán cậu một cái rõ đau khiến cậu giật mình ôm lấy trán mà xoa.

- A…

- Cố Mạn, ngươi đang làm trò gì ở đây?

- Bên ngoài ồn quá ta ngủ không được, ngươi bảo họ im lặng một chút được không?

- Ồn? Ngủ không được? Ngươi có biết ngươi đã ngủ nguyên một ngày một đêm rồi hay không?

- Kệ đi, ta tốn nhiều năng lực lại đau mông khi ngồi ngựa cả đường dài nên không hề còn một chút sức sống nào cả…

- Cố Mạn…

Duệ vương còn chưa kịp lên tiếng, Cố Mạn đã một cước đạp bay hắn ra xa, gương mặt vẫn còn ngáy ngủ rồi xoay người đi vào bên trong.

Nhưng cậu vừa bước được hai bước bên tai lại vang lên tiếng chuột kêu.

Bản năng là một kẻ ghét chuột, ánh mắt cậu lập tức sáng lên quả cầu lửa trên tay cậu lập tức hiện ra và sau đó…

‘‘Rầm…Rầm…Choảng…’’

- Con chuột khốn kiếp tao gϊếŧ chết ngươi, dám phá giấc ngủ của lão tôn.

- Đừng…

‘‘RẦM’’

Duệ vương chưa kịp lên tiếng thì cả căn phòng đã sập luôn rồi nhưng con chuột thì vẫn ở đó nhìn cậu một cái rồi mới chạy đi.

Cố Mạn cơn tức giận đã lên đỉnh điểm, cậu tạo một quả cầu lửa to hơn nhưng cũng may Tiểu Mai và Tiểu Hồng chạy đến ngăn cậu lại kịp thời.

- Vương hậu/ Vương hậu…người mau dừng tay lại…

- ???

- Người mà còn ra tay thì cả trại này sẽ sập mất.

- Tiểu Hồng? Tiểu Mai? Sao hai người cũng ở đây?

Cố Mạn không thèm quan tâm đến con chuột kia nữa, cậu tay bắt mặt mừng với hai người kia.

Không chỉ có hai người mà còn có cả nhưng người trước đây ở tẩm cung cậu nữa.

Tiểu Hồng nhìn cậu vẫn an toàn cô liền òa khóc, Cố Mạn nhìn hai người khóc cậu lại òa khóc theo dù không biết sao mình lại khóc.

Duệ vương nhìn cậu rơi nước trong lòng không nỡ, hắn đi lại định lựa lời an ủi cậu.

- Được rồi, đừng khóc nữa…

- Ta không hề khóc, chỉ là thấy họ khóc nên ta mới khóc chung cho vui.

Cố Mạn vừa nói vừa lấy tay áo của Duệ vương lau đi nước mũi của mình, chưa hết cậu còn khịt mũi lên hết trên đó.

Duệ vương là người ưa sạch sẽ nhưng khi nhìn thấy cậu như vậy lại chỉ biết đứng im mặc cho cậu muốn làm gì thì làm.

Cố Mạn lau xong lại coi như không có chuyện gì, cậu lôi Tiểu Mai và Tiểu Hồng đi chỗ khác, mặc cho đống hoang tàn cậu vừa tạo ra để lại cho hắn tự xử lý.

Duệ vương lắc đầu rồi cho người nhanh chóng cho người dọn dẹp tất cả.

Hắn như nhớ ra cái túi bên trong ngực mình liền muốn đi tìm cậu hỏi cho ra lẽ.

Bên này cậu và hai người Tiểu Mai và Tiểu Hồng đang ở phía sau trại cùng với đám người của cậu trước đây ở trong cung.

Nhìn thấy cậu ai cũng vui mừng ra mặt, họ đều hỏi thăm cậu và ngay lập tức xuất chiêu với cậu.

- Hừ.

Mới gặp lại muốn lấy mạng ta sao?

- Tiếp chiêu đi, tụi này nhất định không thua chủ nhân.

- Vậy để xem.

Cố Mạn chỉ dùng ba chiêu đã đánh bại bọn họ, Duệ vương đứng từ xa quan sát, hắn nhìn thấy cậu vui vẻ như vậy không muốn làm phiền đành quay lưng rời đi.

Đến giờ cơm trưa, cậu là người có mặt đầu tiên, không đợi phải đông đủ người cậu đã nhanh tay ăn trước.

Đến khi cậu lấp đầy cái bụng đói thì mọi người mới tập trung đi vào.

Cố Mạn ôm lấy mấy cái mạn thầu rồi nhanh chân chạy ra ngoài, cậu tìm một gốc cây to nhất ngồi ở đó vừa ăn vừa đăm chiêu suy nghĩ gì đó.

Duệ vương không nhìn thấy cậu liền đi tìm, trên tay hắn còn cầm thêm vài trái táo đi đến chỗ cậu.

- Ngươi sao lại ngồi đây?

- …

- Cho ngươi.

Cố Mạn khẽ cười cậu đưa ánh mắt khiên nghị nhìn anh, đưa tay đón lấy mấy trái táo kia.

Gương mặt cậu không còn ý người nữa, mà thay vào đó là sự lạnh lùng đến lạ, cậu lên tiếng.

- Vương Phiến Bá Duệ, ngươi thật sự tin tưởng ta?

Duệ vương nghe cậu hỏi như vậy có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hắn phá lên cười.

- Cố Mạn, ngươi nghĩ sao việc ta đưa ngươi và người của ngươi đến doanh trại cơ mật này của ta?

- Ta…là đang hỏi ngươi, Duệ vương ngươi có thực sự tin tưởng ta?

- Nếu ta không tin tưởng ngươi ta đã gϊếŧ ngươi từ khi biết được sự thật rồi.

Cố Mạn thở phào khi nghe những lời hắn nói, cậu mỉm cười, đưa tay ra trước mặt hắn dõng dạt nói lớn.

- Nếu ngươi đã tin tưởng ta như vậy vậy thì ta sẽ vì ngươi giúp ngươi một lần nữa lấy lại gian sơn, nhưng…

- Nhưng?

- Đổi lại ngươi phải cho ta tự do mà ta muốn..
Bình Luận (0)
Comment