Vương Hậu Thất Sủng Sao Lại Là Phù Thủy Trừ Tà

Chương 92

Duệ vương nhận được tin Doạt vương trở về liền vui mừng chạy ra tận cổng kinh thành để đón người. Hắn cùng mọi người đứng trên thành nhìn ra phía xa chỉ mong nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Cho đến khi Châu Vĩnh chỉ tay về phía xa rêu lên.

- Là cờ của ta kìa, họ về đến nơi rồi.

Mọi người nhanh chóng chạy xuống bên dưới, Duệ vương còn cho người đem cả hỉ phục ra chờ sẵn để gây bất ngờ cho y. Nhưng khi nhìn gương mặt của Châu Mộc, Duệ vương linh cảm được chuyện không hay.

Hắn vội vàng chạy đến bên xen ngựa, nhìn quanh một lượt vẫn không thấy Cố Mạn đâu tâm trạng rối bời vội hỏi Châu Mộc.

- Cố Mạn đâu? Y đâu rồi?

Châu Mộc không nói gì, y nhảy xuống ngựa rồi lần lượt mọi người xuống nhưng không hề có y. Dệu vương gương mặt hoảng sợ khi nhìn thấy ánh mắt Lãnh Cung Nghi cứ nhìn vào bên trong xe ngựa. Nước mắt hắn không hiểu vì sao lại chảy, hắn thần người bước đến chỗ Lãnh Cung Nghi, lạc giọng hỏi y.

- Huynh… không phải phải không?

Lãnh Cung Nghi chỉ biết ngậm ngùi, y leo lên lại xe ngựa đỡ người bên trong đưa ra ngoài. Nhìn thấy người bên trong một thân đầy máu, đôi mắt nhắm liền, gương mặt nhợt nhạt, mọi người kinh ngạc vội chạy đến đỡ y xuống.

Duệ vương vẫn đứng chết đứng tại chỗ, trước mắt hắn như nhòa đi, nước mắt hắn rơi nhiều hơn khi nhìn thấy người trước mắt là người hắn mong chờ nhưng không phải là cái xác không hồn đang bất động nằm đó.

Hắn ngã ngụy xuống đất vội bò đến chỗ Cố Mạn, gương mặt đau khổ nhìn cơ thể đầy thương tích của y nói không nên lời.

- Tại sao… tại sao… ngươi đã hứa với ta, ngươi đã nói sẽ chờ ta mang kiệu đến rước kia mà… nhưng tại sao?

- Bá Duệ…

- Huynh… Cố Mạn chỉ đang đùa đệ thôi đúng không? Đúng… y đang đùa đệ… y sẽ tỉnh dậy nếu đệ đủ chân thành gọi y phải không?

Duệ vương mặt kệ mọi người can ngăn, hắn giữ chặt lấy Cố Mạn cố gắng gọi y dậy. Hắn như một kẻ điên dại lắc đầu liên tục miệng cứ lảm nhảm van xin y.

- Cố Mạn… ngươi mau tỉnh dậy đi, hỉ phục ta may xong rồi này, kiệu ta cũng đã chuẩn bị xong, ngươi không được ngủ nữa. Ngủ nữa người khác sẽ giành vị trí của ngươi đấy, này… hậu cung ta vẫn đang đợi ngươi… đừng ngủ nữa ta xin ngươi đấy… xin ngươi… ta không dám tưởng tượng ra cảnh ta sống mà không có ngươi… Cố Mạn… làm ơn…

Mọi người ai cũng khóc, trãi qua bao lâu, họ mới có thể gặp lại, nhưng lần gặp này có lẽ là lần cuối sao? Ông trời liệu có bất công với họ quá hay không?

Duệ vương không chịu được mà đã ôm chặt lấy Cố Mạn hét lớn, tiếng gào thét xé lòng của hắn đã chạm được vào trái tim của kẻ khác. Mọi người ai cũng lén lau nước mắt nép sang hai bên mở đường sẵn cho hắn.

- Đưa hỉ phục của y cho ta.

Hạ Hạ tròn mắt nhìn hắn nhưng rồi cũng lấy hỉ phục đưa cho hắn. Lãnh Cung Nghi muốn phụ hắn một tay nhưng đã bị hắn từ chối.

- Đệ muốn chính tay mình khoác lên cho y bộ hỉ phục mà y đã mong chờ nhất.

Duệ vương cố gắng không khóc thành tiếng, hắn nhẹ nhàng mặt vào cho y, hỉ phục rất vừa người, y mặc lên rất đẹp. Duệ vương cắn chặt môi mình cho chảy máu rồi cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi y, Duệ vương nhìn đôi môi nhợt nhạt của y nay đã hồng hào nhờ máu của hắn thì hắn rất hài lòng.

- Như vậy trong ngươi xinh đẹp hơn nhiều.

- …

Duệ vương bế y đứng dậy, lảo đảo bước về hoàng cung từng bước chậm rãi, từng bước nặng nề.

Trời bắt đầu đổ tuyết, Duệ vương nhìn bông tuyết rơi mỉm cười thì thầm với y.

- Ngươi nhìn xem, tuyết lại rơi rồi này.

- …

- Ngươi nói xem, bông tuyết này với ngươi ai đẹp hơn? Đương nhiên ta sẽ chọn ngươi rồi.

- …

- Cố Mạn… tuyết rơi rồi… rơi thật rồi… nhưng sao ta không thấy nó lạnh bằng cái giá lạnh trong tim mình chứ?

Duệ vương cứ bước chậm rãi đi vào chính điện, Hạ tướng quân đi bên cạnh Lãnh Cũng Nghi vội hỏi y.

- Còn bao nhiêu thời gian để cứu Cố Mạn?

- Vẫn còn thời gian, một lát vào bên trong ta sẽ cho đệ ấy uống thêm một viên còn lại.

- Vẫn còn?

Lãnh Cung Nghi chỉ gật đầu chứ không trả lời, họ âm thầm đi phía sau hắn. Một đoàn rước dâu nhưng ngày vui lại hóa ngày tàn, điều này không ai muốn cả. Tiểu Hồng và Tiểu Mai đã ngất lịm đi lúc nãy đang được Châu Thủy và Châu Thổ dìu đi.

Một đoàn người nối đuôi dài, hoa đỏ hai lối vào, đèn lông đỏ cũng đã được treo lê.Bước đi giữa cơn mưa tuyết là một trái tim đã nguội tàn và một người tâm can vỡ vụn. Tiếng trống, tiếng kèn báo hiệu hôn lễ được vang lên, đáng lẽ hắn phải vui phải háo hức nhưng tại sao tim hắn lại đau thế này.

Duệ Vương đưa Cố Mạn vào chính điện, hắn bế y lên ngai vàng đặt y ngồi vào người mình, lạnh lẽo nhìn xuống đám người bên dưới. Mọi người nhìn nhau như hiểu chuyện liền quỳ xuống cuối người hành lễ với hai người.

- Duệ vương, vương hậu vạn tuế… vạn tuế… vạn… vạn tuế.

Tiếng hô to vang vọng cả chính điện, Duệ vương mỉm cười, hắn tựa cằm mình lên vai y nhỏ giọng.

- Ngươi thấy thế nào, mọi người đang làm lễ với vương hậu đấy… ngươi mau mở mắt ra nhìn thử xem đi. Dù chỉ một chút nhưng ta cầu xin ngươi, Cố Mạn…

Lãnh Cung Nghi đi đến trước mặt Duệ vương, y nhẹ nhàng nhắc vào miệng Cố Mạn một viên thuốc còn lại. Duệ vương không còn mấy quan tâm, hắn chỉ biết ôm lấy Cố Mạn vào người chỉ mong hơi ấm của hắn có thể sưởi ấm cho Cố Mạn, để Cố Mạn có thể tỉnh dậy đứng trước mặt hắn mỉm cười với hắn.

Lãnh Cung Nghi thấy tinh thần hắn ảnh hưởng nghiêm trọng, y cúi người nói nhỏ vào tai hắn điều gì đấy. Chỉ thấy hắn mở to mắt, gương mặt từ kinh ngạc đến vui mừng nhìn Lãnh Cung Nghi hỏi lớn.

- Thật sao? Có thể cứu được y?

- Chiếc nhẫn Cố Mạn đưa cho đệ lúc trước đệ vẫn còn giữ chứ?

Duệ vương gật đầu, hắn đưa bàn tay mình lên cho Lãnh Cung Nghi, y mỉm cười rồi bảo với hắn.

- Đệ đưa Cố Mạn trở về phòng luyện đan của đệ ấy, ta đi chuẩn bị ít thứ rồi sẽ đến ngay.

Lãnh Cung nói xong cũng chạy đi ngay, Duệ vương hôn lên trán Cố Mạn rồi bế y đứng dậy nhanh chóng rời đi. Duệ vương đưa Cố Mạn đến phòng luyện đan của y, nhẹ nhàng đặt y lên giường Duệ vương nắm chặt lấy tay y không buông.

Lãnh Cung Nghi phải mất một lúc mới chạy đến, y đi đến bên giường bắt mạch kiểm tra cho Cố Mạn một lần nữa rồi mới quay sang Duệ vương xòe tay ra trước mặt y.

- Ta cần chiếc nhẫn trên tay đệ.

- Vâng.

Lãnh Cung Nghi cũng quay sang năm người Châu Mộc, đưa đến trước mặt họ một cái chén lớn và một con dao, nhìn bọn họ nghiêm túc lên tiếng.

- Ta cần máu của các ngươi, năm người hãy cho máu chảy vào cái tô này.

- Được.

Lãnh Cung Nghi cẩn thận lật từng lớp khăn đỏ ra, bên trong là một đóa mạn châu sa hoa. Y đem nó đặt lên trên ngực Cố Mạn, rồi dùng máu mình họa lên trước ngực Cố Mạn một đạo bùa. Lãnh Cung Nghi lấy chén máu của năm người Châu Mộc bón cho Cố Mạn uống nhưng lại không như mong đợi, máu y bón vào miệng đều bị chảy hết ra ngoài.

- Để ta.

Duệ vương giật lấy chén máu từ tay Lãnh Cung Nghi, y chậm rãi dùng miệng mình bón cho Cố Mạn. Đợi hắn bón xong giọt cuối cùng cho Cố Mạn Lãnh Cung Nghi lên tiếng.

- Được rồi, Châu Mộc, Châu Hỏa, Châu Thổ, Châu Thủy, Châu Kim, các ngươi tiến đến lần lượt giữ tứ chi và đầu y giúp ta.

- Được.

Năm người nhanh chóng đi đến giữ năm vị trí khác nhau, Lãnh Cung Nghi cầm chiếc nhẫn trên tay họa lên đó một đạo bùa, y đem nó nhẹ nhàng đặt lên trên ngực trái Cố Mạn. Lấy một quyển sổ ra ngồi xem mình đã làm đúng chưa rồi nhẩm thầm mấy thứ trong đó. Duệ vương nheo mày, hắn có chút nghi ngờ dành cho huynh của mình vội vàng đi đến nắm lấy tay y hỏi.

- Khoang đã, đừng nói với đệ đây là lần đầu tiên huynh làm?

Lãnh Cung Nghi gật đầu không một chút do dự.

- Cái này Cố Mạn đã lén để lại chỗ ta, ta mới đọc qua nó một lần nên câu chú chưa thuộc cho lắm.

- …

Mọi người trố mắt nhìn y, chỉ mới đọc thử qua một lần lại có thể mạnh dạng làm lên người Cố Mạn. Nhận được ánh mắt nghi ngờ từ mọi người, Lãnh Cung Nghi nhăn mặt.

- Thôi chứ, không làm sao biết được huống hồ Cố Mạn giờ có khác chết là bao?

- Làm đi.

Duệ vương trầm giọng, hắn đi đến cầm quyển sách cho y để y dễ dàng làm việc. Lãnh Cung Nghi nhìn hắn gật đầu đầu, y lấy trong người ra một con dao nhỏ chụp lấy bàn tay hắn mà rạch một vào lòng bàn tay. Duệ vương nhăn mặt nhưng không nói gì, Lãnh Cung Nghi bắt đầu đọc chú, từng câu từng chữ cứ râm rang lọt ra khỏi miệng y.

Đọc được một nửa bất ngờ Lãnh Cung Nghi đâm mạnh xuống chiếc nhẫn, chiếc nhẫn nhanh chóng bị nứt ra Lãnh Cung Nghi đọc nhanh hơn ấn mạnh tay mình xuống. Mũi dao nhanh chóng ghim vào da thích Cố Mạn, Lãnh Cung Nghi không dừng đâm xuống cho đến khi cán dao chạm vào da thịt Cố Mạn thì mới thôi.

Lãnh Cung Nghi âm thầm chờ đợi, đôi mắt y không dám chớp cứ nhìn chăm chăm vào ngực trái của Cố Mạn. Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết Lãnh Cung Nghi đã giữ tư thế ấy bao canh giờ. Trên mặt đã xuất hiện tần mồ hôi dày, nó chảy dài hai bên thái dương nhỏ xuống vết dao trên ngực Cố Mạn.

Bất ngờ máu từ cán dao chảy ra, là máu đen nó chỉ rỉ ra từng giọt. Ánh mắt Lãnh Cung Nghi ánh lên sự vui mừng, y nhìn Duệ vương vội nói.

- Lật sang chương bên kia.

Duệ vương nhanh chóng lật sang, Lãnh Cung Nghi xoay tròn con dao tiếp tục đọc, y đọc đến khi miệng vết thương máu đã chảy ra nhiều hơn và đang dần dần chuyển sang màu đỏ sẫm thì dừng lại. Lãnh Cung Nghi rút mạnh con dao ra, cắn lấy ngón tay mình họa một đạo bùa lên trên miệng vết thương rồi thở phào.

Y bắt lại mạch cho Cố Mạn, mạch y vẫn còn rất yếu nhưng đã đập đều trở lại điều này có thể khẳng định Lãnh Cung Nghi đã thành công. Lãnh Cung Nghi nhìn năm người Châu Mộc khẽ gật đầu.

- Giữ chặt người y lại, chuẩn bị rồi.

Lãnh Cung Nghi nhìn sắc mặt của cậu, nhìn máu đang rỉ ra từ miệng vết thương đã lỏng như bình thường vội hét lên.

- Giữ chặt.

Câu nói Lãnh Cung Nghi vừa dứt đồng thời cơ thể Cố Mạn có phản ứng, y bắt đầu co giật tứ chi. Nhưng càng lúc y lại vùng vẫy dữ dội hơn, thấy mọi người lo lắng Lãnh Cung Nghi vội giải thích.

- Là linh hồn còn sót lại của đệ ấy đang tìm cách nhập vào thân xác, chỉ cần linh hồn đệ ấy nhập vào thành công thì có lẽ lúc đó Cố Mạn may ra mới có thể tiếp tục sống tiếp.

Duệ vương nhìn thấy Cố Mạn đau đớn trên giường, hắn chịu không quay sang lo lắng hỏi.

- Sống tiếp là sao? Không phải như vậy đã xong rồi sao?

Lãnh Cung Nghi lắc đầu, y nhìn Cố Mạn cũng xót lắm chứ nhưng đây chưa phải là cách để giúp Cố Mạn tỉnh dậy. Y thở dài rồi lên tiếng đáp trả hắn.

- Đây chỉ là cách duy trì mạng sống của Cố Mạn, còn làm cho đệ ấy có thể tỉnh  lại hay không ta không dám hứa. Không chỉ là tác dụng bên ngoài mà cần phải có ý chí muốn sống của đệ ấy nữa. Phải thử xem, Cố Mạn có thật sự muốn sống tiếp hay là không?
Bình Luận (0)
Comment