Vương Mệnh

Chương 171


Lại nói, bị Quỷ Kiến Sầu gặng hỏi ý ngoại tử vong là thế nào, lại bị những người khác nhìn chăm chú chờ gã lên tiếng, gã kia ngượng ngùng nói :
- Tiểu đệ xui xẻo, trong lúc lần mò trong rừng, bị ngã vào bụi cây, rồi bị cành cây đâm trúng chỗ hiểm, tử vong.

Kết quả do thám thế nào tiểu đệ cũng không rõ nữa.
Cả bọn đưa mắt nhìn nhau.

Gã này có cái chết thật lãng nha.

Vị Anh tỷ hỏi :
- Ngã vào bụi cây mà tử vong được sao ?
Gã kia nói :
- Được chứ sao không ? Cành cây gãy ngang nên sắc nhọn.

Tiểu đệ ngã vào đó nên bị đâm thủng bụng.

Nếu chỉ bị một cành cây đâm phải thì còn chưa đến nỗi tử vong.

Tiểu đệ xui xẻo, bị năm, sáu cành cây đâm vào chỗ hiểm đó chứ.
Một gã trong bọn cười hắc hắc, hỏi với giọng âm hiểm :
- Chỗ hiểm là chỗ nào ?
Gã kia trừng mắt nói :
- Ngươi đừng có nghĩ bậy chứ ?
Gã nọ vẫn cười hắc hắc, nói :
- Ngươi nghĩ bậy thì có.

Ta có nói gì đâu ? Chỉ hỏi ngươi bị đâm chỗ nào thôi mà.
Xem ra hai gã này có thù hằn với nhau.

Thấy hai gã còn định tranh cãi, vị Anh tỷ xua tay bảo cả hai im lặng, đoạn hỏi gã thám tử còn lại :
- Còn ngươi thì sao ? Bị tập kích hay ý ngoại mà tử vong ?
Gã đó ngượng ngùng nói :
- Ý ngoại.

Tiểu đệ cũng lần mò trong rừng, rồi cũng bị ngã, rồi … rồi …
Thấy gã cứ ngập ngừng lắp bắp mãi, Quỷ Kiến Sầu bực bội gắt :
- Có gì nói mau.

Ấp a ấp úng cứ như đàn bà con gái ấy.
Anh tỷ đưa mắt trừng gã, hừ lạnh một tiếng, khiến gã im miệng, đoạn hỏi :
- Sau đó thì sao ?
Ai cũng đoán phương thức tử vong của gã này có lẽ còn thê thảm hơn gã trước nên đều lắng tai nghe ngóng.


Gã ta gãi đầu nói :
- Tiểu đệ còn xui xẻo hơn, bị ngã vào ổ kiến, bị kiến cắn nên tử vong.
Cả bọn ồ lên kinh ngạc.

Một gã buột miêng hỏi :
- Bị kiến cắn mà tử vong được sao ?
Gã ta nói :
- Sao lại không ? Dù rằng mỗi con kiến chỉ làm mất một điểm huyết.

Nhưng ở đây có cả ổ kiến kia mà.
Mọi người kinh hãi nhìn nhau, không nói nên lời.

Cái cách tử vong của gã này lại càng quái dị hơn.

Ai ! Xuất hành không xem bói, ra đường gặp chuyện xui a.

Có lẽ thời vận hai gã này hôm nay đều 0 điểm cả.

Thật ra bị kiến tấn công cũng không có gì lạ.

Trong game, gà còn mổ chết người kia mà.

Kiến nguy hiểm hơn gà, gã này dù đẳng cấp cũng khá cao, nhưng ngã vào ổ kiến, bị kiến cắn chết cũng là chuyện bình thường.
Hồi lâu sau, tiền đội Thiên Lang quân đoàn lại kéo đến, và cũng như những lần trước, vẫn ở bên ngoài hò reo hư trương thanh thế.

Nhưng lần này, khi thấy phòng thủ quân có phần lơi lỏng, họ lại hô xung phong, lũ lượt tràn tới.

Thiên Long Bang chúng thần kinh căng thẳng cực độ, tay nắm chặt vũ khí, sẵn sàng chiến đấu.

Thế nhưng, Thiên Lang quân đoàn rầm rộ tràn tới … thật từ từ, thật chầm chậm.

Và rồi, trông thấy đối phương cực độ khẩn trương, bọn họ lại lui trở về.
Giả tấn công.

Lại hư trương thanh thế a.
Khi Thiên Lang quân đoàn đã rút đi rồi, bọn thám tử mới lần lượt trở về.

Toàn bộ thủ lĩnh lại tập hợp nghe hồi báo tình hình.

Vị Anh tỷ là đương kim tổng chỉ huy, hỏi :
- Tình hình địch nhân thế nào ?

Một gã đại diện nói :
- Anh tỷ.

Địch nhân còn có thêm một đội khoảng năm mươi người nữa, hiện đang ở trên một ngọn đồi cách đây khoảng hai kilômét.

Bọn họ cùng với đội vừa mới rút đi luân phiên đến đây quấy nhiễu, không cho chúng ta có thời gian nghỉ ngơi.

Xung quanh không hề phát hiện có mai phục.
Vị Anh tỷ đưa mắt nhìn những người còn lại, hỏi :
- Xung quanh thật không có mai phục ?
Cả bọn đều gật đầu, tỏ ý không phát hiện có mai phục.

Mọi người mừng rỡ, bàn bạc chuẩn bị tấn công.

Đến lúc này, ý kiến lại phân kỳ.

Dù bọn họ đều đồng ý xuất đại quân tấn công địch nhân, nhưng lại khác nhau về cách thức tấn công.

Một bọn do Quỷ Kiến Sầu cầm đầu, chủ trương :
- Chúng ta dùng kế lấy khỏe đánh mệt, đợi địch nhân kéo đến đây, sẽ cử đại quân xuất trại tấn công, sát địch nhân một trận oanh oanh liệt liệt.
Nhưng ý kiến đó ngay lập tức bị một bọn còn đông hơn phản đối, bởi :
- Rõ ràng kẻ địch đâu có ý định cùng chúng ta chiến đấu.

Xem tư thế của bọn họ, chỉ cần chúng ta vừa xuất trại là bọn họ đã chạy mất từ lâu rồi.

Cách này không ổn.
Phe Quỷ Kiến Sầu nói :
- Chứ thế nào mới ổn.

Chỉ cần chúng ta chuẩn bị chu đáo, xuất kỳ bất ý, có thể sát bọn họ không kịp trở tay.
Phe kia vẫn phản đối :
- Kẻ địch luôn ở cách xa cổng trại mấy trăm mét, chúng ta vừa mở cổng trại, chưa kịp xông ra là bọn họ đã có dư thời gian bỏ chạy mất rồi, làm thế nào có thể xuất kỳ bất ý.
Phe Quỷ Kiến Sầu bực bội nói :
- Vậy chứ thế nào mới ổn ? Các ngươi có kế gì hay, cứ nói thử xem.
Một gã trong phe kia nói :
- Lúc trước ở Đằng Vân thôn chúng ta bị bọn họ phục kích.

Lần này chúng ta hãy phục kích bọn họ lại.

Dĩ mâu hoàn mâu, lấy máu trả máu.

Cả bọn, kể cả phe Quỷ Kiến Sầu, ánh mắt đều sáng rỡ.

Vị Anh tỷ hỏi ngay :
- Kế hoạch thế nào ? Mau nói đi.
Gã kia nói :
- Chúng ta bí mật cho người chia thành từng nhóm nhỏ lần lượt xuất trại, đến tập hợp gần chỗ trú ẩn của kẻ địch, sau đó đại cử tấn công, bất ngờ tập kích.

Nếu giữ được bí mật, chỉ cần một lực lượng tương đương, cơ hội chiến thắng của chúng ta rất cao.
Ai đó lo âu :
- Dù cơ hội chiến thắng rất cao, nhưng bọn Thiên Lang quân đoàn rất hung hãn, sát tử địch nhân một nghìn, tự tổn tám trăm, thiệt hại sẽ nặng nề đó.
Một người khác tiếp lời :
- Có sao đâu.

Thiệt hại nặng một chút cũng chẳng hề gì.

Quan trọng là Thiên Long Bang rất cần một trận thắng để cổ vũ sĩ khí các huynh đệ, dù là thảm thắng cũng được.
Mọi người đồng thanh khen phải.

Vị Anh tỷ suy nghĩ một lúc, rồi nói :
- Để giảm thiệt hại, chúng ta có thể phái 150 người đi tập kích kẻ địch.

Bọn họ chỉ có hai đội, 100 người.

Chúng ta dùng 50 người cầm chân một đội, dùng 100 người kia đối phó đội còn lại.

Hai đánh một chắc ổn thắng thôi, sau khi diệt xong kẻ địch sẽ hợp lực diệt sát đội kia.
Một gã lo lắng nói :
- Như thế thì ổn thắng rồi.

Nhưng chỉ để lại có 50 huynh đệ thủ trại có ổn không ?
Vị Anh tỷ nói :
- Không sao đâu.

Kẻ địch chỉ còn lại khoảng 100 người, lại còn phải chia lực lượng ra tấn công các thôn khác.

Chỉ cần 50 người cũng thủ trại được rồi.

Hơn nữa, chiến trường chỉ cách trại khoảng hai kilômét.

Nếu có vấn đề gì, vẫn có thể kéo về cứu viện.
Một gã tán thành :
- Đúng đấy.

Hơn nữa, chúng ta tử vong thì có thể trọng sinh ngay trong trại, còn kẻ địch tử người nào mất người đó.

Bọn họ trọng sinh ở Tường Kha trấn, muốn đến đây cũng phải mất khoảng một giờ.
Thế là kế hoạch đã được quyết định với 100% phiếu thuận.

Không ai có thể tìm ra kế hoạch nào khác hoàn mỹ hơn.


Vì đại cuộc, vì tương lai Thiên Long Bang, dù có liều một chút cũng đành chịu thôi.

Mà kế hoạch này xem ra rất ổn, cơ hội giành được thắng lợi cực kỳ cao.
Mọi người chia nhau ra chỉ huy bang chúng tổ chức thành từng nhóm nhỏ mười người, lần lượt rời trại một cách lặng lẽ.

Những người ở lại thủ trại được lệnh phải làm sao cho thật ồn ào, để địch nhân không biết nhân số phòng thủ đã giảm.

Tập kích cần ở thế bất ngờ mà.
Đến khu vực gần ngọn đồi Thiên Lang quân đoàn trú đóng, bọn họ dừng lại tập hợp, tổ chức đội hình, làm công tác chuẩn bị lần cuối.

Vị Anh tỷ thân là chỉ huy chiến trường, nhìn mọi người phân phó :
- Quỷ Kiến Sầu chỉ huy 50 người, phụ trách cầm chân một đội kẻ địch.

Trọng trách này rất nặng nề, ngươi có thể làm được không ?
Quỷ Kiến Sầu liên thanh nói :
- Được.

Được.

Gì chứ chiến đấu thì ta không thua ai đâu.
Nghe gã lớn tiếng huênh hoang, một số người lộ vẻ khinh miệt, thầm nghĩ : “Không thua ai, vậy còn gã Triệu Tiếu Thiên thì sao ?”.

Nhưng dù gì thì cũng là chiến hữu, trước trận chiến quan trọng ảnh hưởng đến sự hưng vong của Thiên Long Bang, bọn họ cũng không tiện nói ra những lời như thế.
Vị Anh tỷ lại nói :
- Những người khác theo ta, phụ trách tiêu diệt đội còn lại, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ càng nhanh càng tốt, rồi sang hỗ trợ nhóm của Quỷ Kiến Sầu.
Xong đâu đấy, cả bọn lặng lẽ tiến đến gần vị trí trú đóng của địch nhân, cố gắng càng tiếp cận càng tốt.

Nhưng khi vừa đến dưới chân đồi thì đã bị phát hiện.

Thám tử của Thiên Lang quân đoàn hô vang cảnh báo :
- Địch tập.

Địch tập.
Trên đồi lập tức náo động, ai nấy nhanh chóng vào vị trí đã được chuẩn bị từ trước, sẵn sàng phòng thủ.

Bọn Thiên Long Bang thấy lực lượng đã bị lộ, đành phát động tổng tấn công.

Bọn họ cũng rất yên tâm bởi kế hoạch có tính đến chuyện này.

Hai đánh một, dù có thiệt hại chắc cũng không đến nỗi nào.
Thiên Long Bang chúng ồ ạt tràn lên đồi.

Song phương hỗn chiến.
Thiên Long Bang đại quân rời trại, kế hoạch của Thiên Lang và Bố Y Thần Toán đã thành rồi.

Chương sau tới lượt Thiên Lang xuất trận.

Bình Luận (0)
Comment