Vương Mệnh

Chương 217


Vũ Cương Trấn, một tòa tiểu trấn ở sát biên giới Viêm đô Bình Nguyên, theo ước tính có khoảng 333 Bắc quân (3 đoàn) trấn đóng.

Tiểu trấn dân số không đông, chỉ hơn nghìn người, nếu đóng quân quá đông sẽ ảnh hưởng đến chính thường hoạt động của tiểu trấn.

Tại các quốc gia chú trọng phát triển quân sự, tỷ lệ quân : dân thường khá cao, có thể lên đến 1 : 5.

Còn tại các thành trấn đang trong tình trạng chiến tranh, tỷ lệ này có thể đạt đến 1 : 3, tức là ba người dân làm việc để nuôi một người lính.

Những thành trấn có tỷ lệ quân : dân như thế, chỉ có thể tạm cầm cự qua ngày, nếu có hoạt động gì đều cần phải được viện trợ vật tư lương thực.
Triệu Tiếu Thiên thống lĩnh hơn nghìn người chơi rầm rộ kéo đến ngoài trấn.

Bắc quân trong trấn lập tức báo động khẩn cấp.

Hai cổng trấn ở hai hướng bắc - nam lập tức đóng kín.

Cung thủ vào ngay vị trí phòng thủ trên các Tiễn lâu.

Vây quanh tiểu trấn chỉ là một bức tường đất cao 3 mét, chỉ khi thăng đến cấp thành mới có thêm Hộ thành hà.
Một trường chiến đấu chuẩn bị bùng phát.
Bên trong trấn, ba vị thống lĩnh Bắc quân lúc này đang tụ hội trong Nha Phủ bàn cách cự địch.

Một người nói :
- Địch quân quá đông, chúng ta chỉ nên dựa vào địa thế mà phòng thủ.
Một gã khác cười nhạt nói :
- Địch phương chỉ là một lũ ô hợp, dù đông hơn nghìn cũng có đáng gì.

Quân ta đều là tinh nhuệ, có thể lấy một địch mười, tiêu diệt bọn chúng cũng chẳng có gì khó.
Gã thứ ba do dự nói :
- Chúng ta dù có thắng được chúng, nhưng cũng sẽ thiệt hại ít nhiều, lúc đó sợ sẽ không đủ quân lực phòng thủ bản trấn.

Gã kia cười lớn nói :
- Có gì phải lo, khi chúng ta chiến thắng, dâng biểu thỉnh công, chắc chắn Đại soái sẽ tăng binh chứ gì.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô.

Vì công lao, gã kia không còn ngần ngừ gì nữa, quay sang nói với gã thứ nhất :
- Chúng ta xuất trấn diệt giặc, ngươi ở lại phòng thủ.
Thế là Bắc quân mở rộng cổng trấn, hai vị Thống lĩnh dẫn hai đoàn sĩ binh dưới quyền xuất chiến.

Hai mươi đội sĩ binh (220 người) chủ yếu gồm trường thương binh và cung tiễn binh bày thành trận thế đối diện với địch phương là bọn Triệu Tiếu Thiên.

Một viên Thống lĩnh mặt đen râu rìa, tay cầm đại đao xông ra trước trận quát lớn :
- Kẻ nào dám bước ra cùng ta quyết một trận tử chiến.
Bọn Triệu Tiếu Thiên loạn hống hống một đoàn, chẳng có trận hình gì cả, đúng là một quần ô hợp.

Khi địch tướng khiêu chiến, mọi người nhìn nhau, không ai dám ứng chiến.

Địch tướng là Thống lĩnh 50 cấp nha.

Triệu Tiếu Thiên còn đang suy nghĩ có nên phát động hỗn chiến hay không thì trong bọn quần hào có một vị bang chủ của một tiểu bang hội xách thương nhảy ra quát trả :
- Tên giặc mặt đen kia, có gia gia của ngươi là Bang chủ Hỗn Thiên Bang đây.

Còn không mau giơ tay chịu trói.
Tên gọi của bang hội nghe rất kêu, không biết tài năng của vị bang chủ này giỏi đến mức nào, nhưng trong lúc mọi người đều không dám ra ứng chiến, gã lại dám xuất trận, dù cho có thua cũng đáng mặt anh hùng.
Gã Thống lĩnh mặt đen nghe đối thủ tự xưng là gia gia, nộ khí xung thiên, chẳng thèm nói một lời nào nữa, huy động đại đao nhằm Hỗn Thiên Bang chủ chém tới.

Hỗn Thiên Bang chủ vội vung thương cự địch.

Song phương đâm qua chém lại, mỗi lần đều khiến đối phương mất đi vài điểm huyết.


Bên ngoài, lưỡng quân hò reo cổ vũ long trời dậy đất.

Đương nhiên bên phía bọn Triệu Tiếu Thiên thanh thế vang dội hơn gấp mấy lần, nhân số cả nghìn kia mà.
Đánh nhau hơn hai chục chiêu, gã Thống lĩnh mặt đen không còn kiên nhẫn được nữa, quát lớn một tiếng, sử đại chiêu.

Đại đao vẽ nên một cầu vồng bạc, chụp xuống đầu đối thủ.

Hỗn Thiên Bang chủ vội phát động phòng ngự kỹ năng, trước mặt lập tức xuất hiện một bức tường khí, ngăn chặn cầu vồng bạc kia lại.

Tuy nhiên, gã cũng bị kình lực chấn lùi mấy bước.

Còn chưa kịp định thần, cầu vồng bạc lại chụp tới nữa, gã kinh hãi, lại phải vội vàng phát động phòng ngự kỹ năng, và lại thêm một lần nữa bị chấn lùi.

Đến lần thứ tư, pháp lực cạn kiệt, gã không cầm cự nổi, bị đối phương chém làm hai đoạn, hồi thành trọng sinh.
Tuy thua trận tử vong, nhưng Hỗn Thiên Bang chủ cầm cự được bấy lâu, cũng rất đáng khen ngợi.

Ít ra gã cũng dũng cảm diện đối địch tướng, và chiến đấu được gần ba mươi chiêu rồi mới anh dũng hy sinh.
Thấy đối phương trận tiền tử vong, hai gã Thống lĩnh Bắc quân nhân cơ hội đối phương sĩ khí đại giảm, lập tức hô quân xung phong, và hai gã dẫn đầu đoàn quân xung trận.

Có điều, hai gã không ngờ rằng đối phương toàn là người chơi, dù chiến đấu không có trận hình gì, loạn hống hống một đoàn, nhưng cũng chẳng hề có sĩ khí.

Triệu Tiếu Thiên hô vang :
- Mọi người đừng hoảng, địch nhân ở phía trước toàn là kinh nghiệm, công huân, kim tệ nha.

Chẳng lẽ chúng ta lại sợ bọn chúng hay sao ? Sát tử bọn chúng, dù cho tử vong thì cũng có kim tệ để chia nha.

Vì kim tệ, ách, vì vinh quang của chúng ta, sát.

Chúng huynh đệ sĩ khí dâng cao, vì kim tệ, à không, vì vinh quang, tất cả đồng thanh hô vang :
- Sát.
Song phương hòa lẫn vào nhau, đại hỗn chiến.

Địch phương có hai vị Thống lĩnh 50 cấp, Đinh Gia tự mình đối địch một gã, còn Triệu Tiếu Thiên và vài người nữa chiến đấu với gã còn lại.

Hai mươi gã đội trưởng thì cứ mỗi gã bị mười người chơi vây đánh.

Còn lại thì cứ trung bình bốn, năm người chơi vây đánh một địch quân.

Bắc quân huyết cao phòng hậu, huấn luyện kỹ càng, đều là tinh nhuệ quân đội.

Còn bọn Triệu Tiếu Thiên thì có ưu thế nhân số, sử dụng nhân hải chiến thuật.

Chiến cục cực kỳ hỗn loạn.

Tạm thời không phe nào có ưu thế rõ ràng.
Trận chiến ngày càng thảm liệt.

Người chơi tử vong vô số, nhưng cũng ngày thêm hăng máu.
Nửa giờ sau.
Gã Thống lĩnh Bắc quân bị bọn Triệu Tiếu Thiên vây đánh, luân phiên công kích không ngừng nghỉ, khiến gã chống đỡ không kịp, huyết trị ngày một cạn dần.

Nhắm đã đến lúc xuất chiêu kết liễu đối thủ, Triệu Tiếu Thiên ra hiệu cho bọn huynh đệ cầm chân đối phương, rồi quát một tiếng lớn, xuất tuyệt chiêu “Cửu Khúc Hỏa Long Thương”, từ đầu mũi thương bắn ra một đạo thương khí đỏ rực, lao trong không trung, uốn lượn như con Hỏa long, nhe nanh múa vuốt tấn công mục tiêu là gã Thống lĩnh Bắc quân.
A !
Gã ta bị trúng đòn, huyết trị đại giảm, thọ thương cực trọng, khựng lại giây lát, lập tức bị đao thương kiếm kích chém nhầu, phân thành trăm mảnh.
Nhân đà thắng lợi, Triệu Tiếu Thiên hứng khởi trong lòng, chạy sang hiệp trợ Đinh Gia sát tử gã Thống lĩnh còn lại.

Đinh Gia chỉ là bán thần, thần thuật không thể tùy tiện sử dụng.

Gã chỉ có 3 điểm thần lực, nếu tiêu hao, mỗi ngày chỉ hồi phục 1 điểm, mà hồi sáng gã đã sử dụng 1 lần rồi, giờ chỉ còn lại 2 điểm, chỉ nên sử dụng lúc nguy cấp.

Do đó một mình gã đan độc chiến đấu với địch tướng, chỉ có thể sử dụng kỹ năng, tiêu hao dần huyết trị của đối phương.
Bắc quân thống lĩnh chiến đấu với Đinh Gia luôn ở thế hạ phong, huyết trị tiêu hao dần, giờ cũng đã gần cạn.


Nay lại thấy Triệu Tiếu Thiên xông đến, biết là mạng đã đến hồi tuyệt, liền quyết định lấy mạng đổi mạng, đối tượng đương nhiên không thể là Đinh Gia, kẻ luôn áp gã chỉ còn đường chống đỡ.

Khi Triệu Tiếu Thiên xông đến gần, gã ta quát lớn một tiếng, đột ngột chuyển thân múa đại đao chém phủ vào đầu họ Triệu, mặc kệ trường kiếm của Đinh Gia đang công vào sau lưng.
Lôi Đình Nhất Kích.

Kẻ liều chết thì sức mạnh vô cùng.

Tuyệt chiêu của Bắc quân Thống lĩnh chém xả vào người Triệu Tiếu Thiên, lại xuất hiện bạo kích, thương hại nhân đôi.
- 206
Triệu Tiếu Thiên thật không may.

Dòng chữ đỏ như máu cực kỳ nổi bật.

Hơn hai trăm huyết trị đã là gần hết lượng sinh mạng của Triệu Tiếu Thiên.

Tiếp đó, Bắc quân Thống lĩnh lại chém xả một đao nữa, tiễn Triệu Tiếu Thiên miễn phí hồi thành.

Cùng lúc đó, bảo kiếm của Đinh Gia đâm xuyên qua người gã Bắc quân Thống lĩnh, kết thúc sinh mạng của gã ta.

Lấy mạng đổi mạng thành công, kể ra gã cũng đã ngậm cười nơi chín suối.
Hai viên Thống lĩnh lần lượt tử trận, không người chỉ huy, sĩ khí Bắc quân đại giảm.

Hàng loạt Bắc quân trận vong.

Nhưng đổi lại, hàng trăm người chơi cũng miễn phí hồi thành.

Trận chiến đã đến hồi tàn, những lại ngày càng thêm thảm liệt.
Lại nửa giờ sau.
Bắc quân chỉ còn lại hơn chục sĩ binh đang chống cự trong tuyệt vọng, nhưng phe bọn Triệu Tiếu Thiên cũng chỉ còn lại chưa đến trăm người, hầu hết là những người trận vong từ sớm, nay đã kịp đến tham chiến.

Thêm một lúc nữa, số người đến hội quân càng lúc càng đông, mọi người hợp lực tiêu diệt tàn quân của giặc.

Bình Luận (0)
Comment