Vương Mệnh

Chương 423


Lại nói, Tiểu Bạch Hồ liên tục tuôn ra mấy tràng trường thiên đại luận, khiến cho ‘Hồ đại thần’ phẫn nộ vô cùng, nộ khí công tâm, dẫn đến đầu óc choáng váng, hai mắt lờ mờ nhìn không rõ sự vật trước mắt, tay chân run rẩy, xuất chiêu cũng chậm đi.

Vân Dương Tử thừa thế xuất tuyệt chiêu công kích vào giữa ngực gã ta, khiến gã ta tâm tạng chấn động, máu huyết nghịch hành, miệng trào máu tươi, rồi ngã lăn ra bất tỉnh.
Hạ gục đối thủ, Vân Dương Tử quay nhìn Tiểu Bạch Hồ, giơ ngón tay cái lên tán dương :
- Khẩu thiệt thần công của đạo hữu thật là lợi hại !
Tiểu Bạch Hồ tủm tỉm cười nói :
- Đạo huynh nói thế là khen ta hay mỉa mai ta thế ?
Vân Dương Tử ha hả cười lớn, quay đi tìm đối thủ khác.

Tiểu Bạch Hồ thì phụ trách trông coi ‘Hồ đại thần’.

Gã ta thất thủ bị bắt, khiến cho sĩ khí của phe Hoan Hỷ giáo đại giảm.

Nhiều người cảm thấy tình thế không hay, bắt đầu tìm cơ hội đào tẩu.
Trong khi đó, do hậu đường và nội viện vừa phát hỏa vừa bị tấn công, Tổng đàn Hoan Hỷ giáo hỗn loạn cả lên, giáo chúng nháo nhào chạy tản đi khắp nơi, hầu tìm chốn đào sinh.

Ai nấy tùy nghi di tản.

Đa số giáo chúng Hoan Hỷ giáo trong nội viện có đạo hạnh không cao (vì thế mới không ra tham chiến ở tiền điện), nên khi bị tấn công, việc chống trả không mấy hữu hiệu, nhanh chóng vỡ trận, nội viện toàn diện thất thủ, giáo chúng tổn thương nghiêm trọng, phải tranh nhau tìm đường đào tẩu thoát thân.
Trong lúc vô số giáo chúng Hoan Hỷ giáo nháo nhào chạy trốn, trong lúc quần hào đang mải mê quan chiến ở tiền điện, thì đột nhiên trong đám quần hào có ai đó hô lớn :
- Mau đi bắt tiểu hồ ly a !
Lời hô hào đó làm mọi người bừng tỉnh.

Cả bọn ùn ùn chạy về phía hậu sơn, kéo bè kết đảng đuổi theo những kẻ đang tháo chạy.


Cả đỉnh núi náo loạn vô cùng.

Cảnh hỗn loạn đó cũng đã tạo cơ hội cho những cao thủ Hoan Hỷ giáo đang chiến đấu trước tiền điện, và cũng đã có một số kẻ thành công thoát khỏi vòng chiến, tìm lối bôn đào.
Sự hỗn loạn cũng làm cho việc vây bắt phản tặc của Thần tộc Nghị hội Chấp pháp giả gặp không ít khó khăn.

Vân Dương Tử cau mày nói :
- Tập trung bắt bọn đầu não thôi ! Đám tiểu hồ ly kia có chạy thoát cũng chẳng làm nên được chuyện gì đâu ! Bất thành khí hậu, không đáng chú trọng !
Chúng Chấp pháp giả nghe lời lão, chia nhau đi vây bắt bọn đầu não của Hoan Hỷ giáo.

Cả bọn không ai để ý đến nụ cười nửa miệng của Tiểu Bạch Hồ.

Y nhân lúc hỗn loạn, xách gã ‘Hồ Đại thần’ đi tìm Giang Phong phục mệnh.

Xem ra công sự tư sự đều mỹ mãn cả, y rất phấn khởi.
Nói về bọn Thiên Lang, Triệu Tiếu Thiên đang mải mê xem các cao thủ Hoan Hỷ giáo và chúng Thần tộc Nghị hội Chấp pháp giả giao chiến, đột nhiên nghe người kêu gọi đi bắt tiểu hồ ly, đều giật mình nhìn về phía hậu sơn.

Trong tầm mắt bọn họ, mãn sơn biến dã đều có kẻ đang bỏ chạy xuống núi.

Triệu Tiếu Thiên lập tức chạy đi, đồng thời hối thúc mọi người :
- Nhanh đi.

Trễ mất bây giờ !
Cả bọn thấy Triệu Tiếu Thiên đã chạy đi, cũng không dám chậm trễ để mặc họ Triệu một mình, nên đều vội hối hả chạy theo sau.

Kiếm Thần Đinh Gia đạo hạnh cao thâm hơn cả, nên chẳng mấy chốc là đã đuổi kịp Triệu Tiếu Thiên, cười nói :
- Một mình huynh đệ cho dù có đuổi kịp thì nhắm có đánh lại đối phương không mà nôn nóng thế !

Triệu Tiếu Thiên đến lúc này mới ý thức được là mình đã lỗ mãng.

Giáo chúng của Hoan Hỷ giáo dù không phải là cao thủ thì tất nhiên cũng không phải hạng phàm phu tục tử.

Đặc biệt là những tiểu hồ ly phải có đạo hạnh cao thâm mới có thể biến thân thành hình người được.

Triệu Tiếu Thiên còn chưa phải là bán thần, cũng chẳng phải Tôn sư, đương nhiên không thể nào đan độc đối phó được.
Triệu Tiếu Thiên xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh, rồi chỉ về một phía, nói :
- Đinh huynh.

Mau chặn ả kia lại ! Mau lên đi ! Đừng để ả ta chạy thoát !
Kiếm Thần Đinh Gia nhìn về hướng tay chỉ của Triệu Tiếu Thiên, thấy một thiếu nữ yểu điệu thướt tha, sắc nước hương trời, nhưng cũng đầy vẻ mị hoặc yêu tà, đang hối hả chạy trốn xuống núi.

Y thoáng cau mày, nhưng rồi cũng nhanh chóng động thân, lao về phía đó.

Họ Đinh thân là trung vị thần, chuyên chức chiến đấu, nên phản ứng nhanh nhẹn, tốc độ cũng cực nhanh.

Khi Triệu Tiếu Thiên và bọn Thiên Lang đuổi đến nơi thì thiếu nữ kia đã bị họ Đinh chặn lại rồi.
Kiếm Thần Đinh Gia bản tính lạnh lùng nghiêm nghị, ngoài việc quan tâm bảo kiếm và lão bà, đối với hạng mỹ nhân yêu mị thế này không chút hứng thú, chẳng hề linh hương tích ngọc chút nào, thành ra bảo kiếm múa tít, kiếm quang dày đặt, kiếm khí dàn dụa, dồn ép yêu mị thiếu nữ vào cảnh chống đỡ vất vả, càng lúc càng thêm luống cuống.
Triệu Tiếu Thiên đuổi đến nơi, cũng vội vác trường thương xông vào vòng chiến, đồng thời còn hô lớn :
- Đinh huynh nhẹ tay.
Hoàng Bố Y cũng vừa đuổi đến nơi, cười bảo :
- Triệu huynh đệ tính phong hoa vẫn không chừa !
Triệu Tiếu Thiên quay lại cãi :

- Phong lưu chứ không phải phong hoa.
Tuy cùng có ý nghĩa tương tự nhau, nhưng ‘phong lưu’ mang hàm ý tốt hơn.

Triệu Tiếu Thiên chỉ nhận mình phong lưu tiêu sái chứ không phải phong hoa tuyết nguyệt.

Hoàng Bố Y vừa xông vào vòng chiến vừa cười nói :
- Ừ thì phong lưu ! Hắc hắc ! Coi chừng đệ muội biết được thì sẽ không hay đâu đấy.
Triệu Tiếu Thiên ngớ người, bất giác dừng tay thương.

Yêu mị thiếu nữ đang lúc chống đỡ vất vả, thấy được khoảng trống đó, lập tức tận dụng, nhanh nhẹn chém một đao về phía Triệu Tiếu Thiên, chiêu thức cực kỳ hiểm hóc, và có khí thế dụng mạng đổi mạng.

Triệu Tiếu Thiên bị tấn công bất ngờ, hoảng mang nhảy tránh.

Yêu mị thiếu nữ vội chớp lấy thời cơ, lách người qua khoảng trống đó ra ngoài.
Thấy yêu mị thiếu nữ có cơ chạy thoát, Kiếm Thần Đinh Gia nghiến răng quát :
- Kinh Thiên nhất trảm !
Tiếng quát vừa dứt, một đạo kiếm khí lăng lệ, dàn dụa sát khí, ngưng tự thành kiếm hình, trảm mạnh về hướng đào thoát của yêu mị thiếu nữ.

Nàng ta đã chạy ra ngoài trăm mét, chợt cảm thấy phía sau sát khí bức nhân, kinh hãi nhìn lại.

Khi nhìn thấy kiếm mang ập đến, nàng ta cả kinh thất sắc, nhưng có muốn tránh cũng không còn kịp nữa, bị nguyên đạo kiếm mang chém vào người.

Ngay lập tức, trên lưng nàng ta xuất hiện một vết thương rất sâu, vắt lên đến tận vai, máu tuôn lai láng, làm nàng ta thọ thương rất nghiêm trọng.

Nàng ta loạng choạng chạy thêm mấy bước nữa, rồi có lẽ do kiệt lực, trật chân ngã nhào xuống đất.
Kiếm Thần Đinh Gia sau khi xuất đại chiêu, hừ lạnh một tiếng, quát :
- Loài yêu nghiệt chạy đâu cho thoát !
Triệu Tiếu Thiên lại làu bàu :
- Đinh huynh chẳng có linh hương tích ngọc gì hết à !
Kiếm Thần Đinh Gia trừng mắt nhìn Triệu Tiếu Thiên, lạnh lùng nói :

- Bảo chặn ả ta lại cũng là huynh đệ, giờ than van cũng lại là huynh đệ.

Vậy là sao hả ?
Triệu Tiếu Thiên vừa xông tới bên cạnh yêu mị thiếu nữ, vừa đáp :
- Thì ta chỉ có ý bảo huynh nhẹ tay thôi mà !
Triệu Tiếu Thiên bản ý là định chạy tới xem thương thế cho yêu mị thiếu nữ, để làm tròn cái tiếng phong lưu.

Thế nhưng nàng ta đâu có biết, thấy họ Triệu hùng hổ xông đến, vội vàng rút cây trâm ngọc cài trên búi tóc phóng mạnh về phía Triệu Tiếu Thiên.

Trong lúc bất phòng, Triệu Tiếu Thiên bị mũi ám khí kia đâm vào vai trái, thọ thương không nhẹ.

Yêu mị thiếu nữ dù có bị thương nghiêm trọng thì cũng vẫn là thần giai, công kích lực hơn hẳn phàm nhân.
Triệu Tiếu Thiên bất ngờ bị thương, mà lại là trọng thương, mất hơn nửa ống máu, nếu bị đâm thêm một mũi nữa thì sẽ ô hô ai tai ngay.

Nhìn thấy trên búi tóc của yêu mị thiếu nữ vẫn còn hai cây trâm ngọc nữa, Triệu Tiếu Thiên bất giác rùng mình, vội lùi lại lo băng bó chữa thương.

Xem ra hoa hồng này có gai nhọn, không dễ hái a !
Trong lúc đó, mọi người cũng áp lại.

Yêu mị thiếu nữ bị trọng thương, nhắm không thể nào chạy thoát được, vội đảo mắt nhìn quanh tìm kế thoát thân.

Thấy mọi người nhanh chóng tỏa ra xung quanh, chia nhau án ngữ hết mọi nẻo đường, yêu mị thiếu nữ vội gượng đứng dậy, cất giọng oanh vàng thánh thót :
- Mọi người không biết linh hương tích ngọc gì hết hà ! Người ta liễu yếu đào tơ, chân yếu tay mềm thế này, các vị anh hùng nỡ lòng nào mà hạ thủ ...
Kiếm Thần Đinh Gia lạnh lùng ngắt lời :
- Liễu yếu đào tơ ! Chân yếu tay mềm ! Hừ ! Vậy vết thương của Triệu huynh đệ là do ai tạo ra đó !
Yêu mị thiếu nữ chu miệng nói :
- Ư ư ! Tại mọi người vây đánh người ta chứ bộ ! Người ta có muốn đâu chứ !
Kiếm Thần Đinh Gia hừ lạnh một tiếng, không thèm đôi co với đối phương nữa, giơ kiếm lên ...

Bình Luận (0)
Comment