Vương Phải Tình Em

Chương 4

“Pháo chuẩn bị nổ!” Louie hét lên và châm ngòi một vài quả pháo, và Maddie cũng đỡ phải đau đầu nghĩ một câu trả lời dối trá hay nửa phần bịa đặt. Bốn quả pháo bay thẳng lên chứ không nhằm đầu cô mà bay vào nữa, lúc đó nhịp tim cô mới ổn định trở lại.

Mấy quả pháo lần này to hơn quả trước một chút và nổ thành một đám bụi màu. Louie mang tiếp một quả pháo đại ra, nhưng có vẻ chẳng ai gợn chút lo lắng, trừ Maddie.

“Cháu muốn ở dưới kia,” Travis làu bàu khi cậu bé, Mick và Pete đang bước mấy bậc lên hiên.

“Màn trình diễn lớn mới chuẩn bị bắt đầu thôi,” Mick nói, “và trẻ con phải đứng ở chỗ an toàn, cháu biết đấy.”

Màn trình diễn lớn? Cô nâng ly rượu và uống cạn. Cô tự hỏi không biết Mick có giúp Tanya thoát khỏi cảnh bất hạnh bằng cách cài cúc áo sơ mi của anh ta vào không. Tất nhiên, lúc nãy trời còn khá nóng nhưng giờ đã khá lạnh rồi.

“Donald cũng chỉ là trẻ con,” Pete phàn nàn.

“Donald đã mười bốn tuổi rồi,” Lisa nói. “Nếu con muốn cãi thì có thể ra ngồi cạnh bà và Tia Narcisa ở đằng kia.”

Pete nhanh chóng ngồi xuống bậc thềm. “Con sẽ ngồi đây.” Travis cũng ra ngồi cạnh, nhưng chẳng đứa nào tỏ ra hài lòng khi phải ngồi trên thềm.

“Này, Mick,” Tanya gọi to.

Anh ta ngước nhìn lên, nhưng ánh mắt lại chạm phải ánh mắt của Maddie. Đôi mắt xanh của anh nhìn vào mắt cô làm tim cô đập mạnh vài nhịp trước khi anh chuyển hướng sang cô gái mảnh dẻ kế bên trái Maddie. “Chào Tanya. Cô thế nào rồi?”

“Vẫn ổn cả. Đang nhấm nháp chút rượu Bushmills Malt 21. Sau màu bắn pháo hoa, anh sẽ làm gì?”

“Tôi phải đưa Travis về nhà, sau đó lại đi làm,” anh nói. “Có khi để khi khác nhé.” Anh bước qua họ, tới chỗ thùng đồ uống lạnh và cúi xuống. Anh mở cái nắp màu trắng và chiếc áo sơ mi rủ xuống. Một cách tự nhiên. “Này, Travis, Pete,” anh gọi to. “Các cháu có muốn một chút xá xị không?”

Cùng một lúc, cả hai thằng bé cùng quay người lại. “Có ạ.”

“Tất nhiên rồi.”

Đá và nước kêu lọp bọp trong thùng khi Mick lôi ra hai lon nước xá xị Hires và ấn chúng vào tay hai cậu bé đang ngồi chờ đợi. Anh lôi ra thêm một lon Red Bull, sau đó đóng nắp thùng lại.

“Maddie, cô đã gặp Mick Hennessy bao giờ chưa?” Lisa hỏi.

Như một thói quen, cô giơ tay ra, “Có, chúng tôi đã gặp nhau rồi.”

Anh ta lau tay vào quần, rồi đưa bàn tay vừa lạnh vừa ướt bắt lấy tay cô. “Hôm nay cô giết được con chuột nào không?”

“Không.” Ngón tay cái của anh chà nhẹ lên ngón tay đeo nhẫn của cô, và anh mỉm cười. Cố tình hay không, cô không biết. Nhưng cái chạm nhẹ đó cũng gây ra một cảm giác râm ran, bỏng ngứa ở cổ tay cô. Suốt mấy năm nay, đó là cử chỉ ve vuốt gần nhất mà cô có với người khác giới. “Chưa có con chuột chết nào, nhưng tôi hy vọng lúc này chúng đang giãy chết ở nhà.” Cô thu tay trở lại để khỏi quên anh ta là ai và tại sao cô lại có mặt ở thị trấn này. Một khi anh ta biết được điều đó, sẽ không còn những cái bắt tay hay cảm giác râm ran này nữa. Đấy là chưa kể cô cũng không muốn điều đó xảy ra.

“Gọi mấy người diệt chuột đến ấy,” Tanya gợi ý.

Maddie đã gọi một người diệt chuột, và một tháng rồi ông ta vẫn chưa đến được nhà cô.

“Cô phải cẩn thận chọn người để gọi,” Lisa cảnh cáo. “Thợ mộc và người diệt chuột ở đây làm việc theo giờ cao su. Họ có thói quen bắt đầu làm việc lúc ba giờ chiều, đến rồi đi tức khắc.”

“Quả là giờ cao su thật.”

“Quá nhiều.” Mẹ chồng Lisa gọi, cô ta nhăn nhó. “Xin lỗi.”

“Chị ấy làm tốt hơn tôi.” Delaney nói trong khi Lisa đi khỏi.

“Tôi có thể cho cô số của một người chắc chắn sẽ tới một khi anh ta hứa.” Mick mở nắp lon Red Bull rồi nói tiếp. “Và anh ta sẽ ở cho đến khi nào xong việc mới thôi.”

“Đáng lẽ chồng hay bạn trai cô phải giúp cô diệt chuột mới phải chứ nhỉ?” Tanya gợi ý.

Cô nhìn Tanya và đột nhiên thấy chẳng ưa người hàng xóm này. Cảm giác đã thay đổi từ khi Mick bước lên từ phía bờ hồ. Cô không chắc lắm. Nhưng có lẽ Tanya sẽ không đời nào trở thành bạn thân của cô được. “Tôi không có bạn trai, và cũng chưa bao giờ lấy chồng.”

“Chưa bao giờ?” Tanya rướn mày tỏ vẻ như Maddie là một kẻ quái dị. Và đáng lẽ Maddie đã phá lên cười nếu sự việc không quá kỳ cục đến thế.

“Khó tin lắm đúng không?” Nhưng Tanya không cần phải lo lắng như vậy. Đàn ông trên đời kể ra không còn ai nữa thì cô mới ngó đến Mick Hennessy. Cho dù anh ta có thân hình đẹp và quyến rũ như thế nào. “Khá nhiều đàn ông bị hút bởi tôi đấy.”

Mick cười thầm và uống một ngụm từ lon Red Bull. Trong ánh sáng lờ mờ của hoàng hôn đang buông xuống, cô có thể nhận ra nụ cười đó qua đôi mắt xanh nheo lại của Mick khi anh nhìn cô qua lon nước màu bạc.

Cô cười đáp lại và quyết định đã đến lúc phải đổi chủ đề. “Hôm qua anh có phải đá đít Darla ra khỏi Mort’s không?”

Anh ta hạ cái lon xuống, liếm ít nước còn đọng lại trên môi. “Không. Cô ta đã cư xử rất tốt.”

“Phụ nữ đến đó vẫn còn quăng quần lung tung à?” Delaney hỏi.

“Ơn Chúa, không nhiều như trước nữa.” Mick lắc đầu và cười ha hả, một tia sáng lóe lên trong bóng tối. “Tin tôi đi, đá đít những phụ nữ say rượu và trong tình trạng bán khỏa thân ra khỏi quán rượu không hay ho như các cô tưởng đâu.”

Maddie phá lên cười. Đến cả triệu năm cô cũng không thể nghĩ được rằng cô đã nghĩ sao mà Mick Hennessy lại cực kỳ dễ thương đến vậy. “Bao lâu anh phải làm như thế một lần?” Nhưng, dù thế nào thì Mick vẫn là con trai của cha anh ta.

Mick nhún vai. “Trước khi tôi quản lý thì Mort’s đúng là một quán bar điên cuồng. Và nhiều người đang phải rất khó khăn để điều chỉnh bản thân cho phù hợp với một quán bar mới.”

“Đã sáu năm rồi mà mọi người có quen được với việc thay cửa hàng sửa xe Gas and Go của Grover bằng Texaco của Jackson đâu.” Delaney hít vào một hơi và thở ra chậm rãi. “Chân tôi đang đau muốn chết.”

“Chuẩn bị đốt nào!” Louie kêu to vài giây trước khi phóng lên một quả pháo nữa.

Maddie nhìn quanh và cuối cùng tập trung vào quả pháo vừa bay lên trời và tỏa ra đủ màu sắc.

Đằng sau cô, tiếng cười của Mick dường như bị nhấn chìm bởi tiếng pháo hoa nổ lộp độp. Khi cô quay lại, anh ta đã đi giúp Delaney lấy ghế rồi. Tanya chạy theo họ và Maddie không có gì tiếc rẻ khi cô ta biến đi chỗ khác. Cô ta, từ một người phụ nữ tử tế tốt bụng trở thành ác nghiệt chỉ vì một người đàn ông, một điều Maddie không bao giờ hiểu nổi. Còn vô số những người đàn ông khác trên thế giới, tại sao lại cứ phải bồn chồn, tức tối vì một người? Nhất là khi gã đó lại nổi tiếng với cái khoản không bao giờ có quan hệ nghiêm túc. Chỉ yêu rồi bỏ. Không phải Maddie có thành kiến về điều đó với bất cứ ai. Chỉ là cô không hiểu sao lại có kiểu người phụ nữ tự trói buộc với đàn ông dễ dàng như vậy. Sau vài cái hạn hay những lần làm tình thú vị, thế là yêu nhau. Chuyện đó diễn ra thế nào nhỉ? Làm sao lại có những chuyện như thế tồn tại trên đời cơ chứ?

Sofie Allegrezza và cô ban chuyển đến gần cái lan can bên cạnh Maddie để nhìn rõ hơn màn pháo hoa của bố cô. Maddie đặt cái ly lên lan can và nhìn Louie hí hoáy lắp những cây pháo hoa to tướng vào bệ đốt. Cô chưa bao giờ cần một người đàn ông để đem lại cho cô cảm giác và để cảm thấy cuộc sống được đầy đủ. Hoàn toàn không giống mẹ cô.

“Chuẩn bị đốt nhé!” Lần này là những tiếng hú nổi lên vài giây sau khi ba quả pháo lớn được bắn lên và nổ tung thành ba đám bụi màu rực rỡ. Giật mình, Maddie lùi lại một bước và chạm phải cái gì rắn chắc. Một đôi tay to nắm lấy cánh tay cô khi những chùm sáng xanh, vàng và đỏ đang rơi lả tả xuống hồ. “Xin lỗi.” Cô quay đầu lại và nhìn vào khoảng bóng tối đang chiếm hết khuôn mặt Mick.

“Không sao.” Nhưng thay vì đẩy cô ra, Mick lại giữ nguyên cô ở cái tư thế đó. “Kể cho tôi cái gì đó đi.”

“Cái gì?”

Anh ta cúi thấp xuống và nói ngay sát tai cô. “Nếu cô hút đàn ông đến vậy, sao còn chưa có ai bị hút?”

Hơi thở ấm nóng của anh ta chạm vào đầu cô và rồi xuống cổ. “Có lẽ lý do cũng giống như tại sao anh chưa có vậy.”

“Là gì?”

“Vì anh không muốn.”

“Này cưng, mọi phụ nữ đều muốn được theo đuổi.” Tay anh ta trượt dần xuống khuỷu tay cô, rồi sau đó lại kéo lên và kéo luôn cả ống tay áo sơ mi của cô lên. “Mọi phụ nữ đều muốn một đám cưới, một chiếc váy trắng tinh và một người để dựa dẫm và cùng tạo ra bọn trẻ.”

“Anh đã gặp tất cả phụ nữ trên đời rồi à?”

Cô nghĩ mình cảm giác được nụ cười của anh. “Tôi đã gặp được một nửa của đời mình.”

“Tôi cũng nghe nói vậy.” “Cô không nên tin tất cả những gì cô nghe được.”

“Và anh cũng không nên tin rằng tất cả mọi phụ nữ đều mong giành giật anh làm cái máy sản xuất trẻ em của riêng họ.”

“Cô không muốn tôi làm cái máy sản xuất trẻ em của riêng cô sao?”

“Sốc lắm hả?”

Anh ta cười phá lên. Tiếng khục khục ngay bên cạnh đầu cô. “Cô rất thơm.” Đằng sau lưng, cô cảm nhận được anh ta hít vào một hơi dài.

“Mùi bánh chocolate Đức.”

“Cái gì?”

“Cô có mùi sữa tắm bánh chocolate thì phải.”

“Lâu lắm rồi tôi có dùng bánh chocolate đâu.” Cô đã nhầm tưởng rằng cái bắt tay vừa rồi đã là cử chỉ gần gũi nhất giữa cô với một người đàn ông trong mấy năm qua. Nhưng bây giờ, với hơi thở của anh trên tóc cô, và tay anh đang nắm lấy cánh tay cô mới thật sự đem lại cảm giác. Điều đó mới thực sự tạo nên cảm xúc trong cô.

“Cô làm tôi thấy đói đấy.” Anh thì thầm vào tai cô. “Vì thèm một chiếc bánh à?”

Anh ta đưa tay lên vai cô, rồi lại trượt xuống gần khuỷu tay. “Vì món khai vị.”

“Cậu Mick,” Travis đứng dậy và gọi to. “Bao giờ lễ hội pháo hoa của thị trấn mới bắt đầu ạ?"

Mick ngẩng lên. Anh siết chặt tay cô một cái rồi mới bỏ ra. “Một chút nữa thôi,” anh ta trả lời và lùi về sau một bước. Như hiểu được lời gợi ý, vài tiếng nổ to vang lên từ mặt đất và bầu trời đêm rực lên trong đám pháo hoa rực rỡ. Sofie Allegrezza nhấn nút play trên máy phát nhạc và bài quốc ca Hoa Kỳ vang lên trong đêm. Mấy con thú rừng chạy nhốn nháo tìm nơi ẩn nấp khi quanh hồ pháo hoa nổ tới tấp, đua với lễ hội pháo hoa của toàn thị trấn.

Chào mừng đến Truly. Nỗi kinh hoàng.

“Cháu có vui không, Travis?”

Một tiếng ngáp dài vang lên từ phía bên kia của chiếc xe tải. “Vui ạ. Có lẽ năm sau cháu sẽ được đốt những quả pháo to hơn.”

“Có thể, nếu cháu không gây rắc rối nữa.”

“Mẹ nói nếu cháu không gây rối, cháu sẽ được mua một con chó con đấy.”

Mick đưa chiếc xe Ram vào đường rẽ vào nhà Meg, rồi dừng cạnh chiếc Ford Taurus của cô. Một con chó cũng là ý kiến hay. Một cậu bé cũng cần một con cún con. “Loại nào?”

“Cháu thích con màu đen có những đốm trắng.”

Đèn được thắp sáng trong nhà, một bóng đèn đơn chiếu sáng hiên trước. Họ cùng bước ra khỏi cái xe và bước lên bậc thềm. Đã gần mười một giờ rưỡi và chân Travis đã chuyển sang trạng thái lê lết. “Thế cháu phải ngoan trong bao lâu?”

“Trong một tháng.”

Bọn trẻ mà ngoan được trong mắt mẹ chúng được một tuần đã là điều không tưởng. “Ừ, chỉ cần cháu nói năng cẩn thận thì có thể cháu làm được đấy.” Anh nhét chìa khóa vào túi quần và mở cửa cho cậu nhóc.

Meg đang ngồi trên cái trường kỷ trong bộ ngủ màu trắng và chiếc áo khoác lông màu hồng. Hai giọt nước lăn xuống từ đôi mắt xanh lá. Cô ngước lên từ cái gì đó đang cầm trong tay. Cô cố nhếch mép tạo thành một nụ cười gượng gạo và sự sợ hãi đè nặng lên vai Mick. Một buổi tối kinh khủng lại sắp sửa diễn ra.

“Mẹ có đi xem pháo hoa không?” Nếu Travis có nhìn thấy, nó cũng không có vẻ gì quan tâm.

“Không con ạ, mẹ không ra ngoài. Nhưng mẹ nghe thấy tiếng.” Cô đứng dậy và Travis vòng tay qua eo cô. “Pháo hoa trông thật to!”

“Con có ngoan không đấy?” Cô đặt tay lên đầu cậu con trai và nhìn sang Mick.

“Có,” Travis trả lời, và Mick xác nhận bằng cách gật đầu một cái.

“Thế mới là con trai ngoan của mẹ.”

Travis nhìn lên. “Pete nói con có thể ở lại buổi tối và mẹ cậu ta nói ‘Để lúc khác’.”

“Để xem.” Cũng giống như mẹ của họ, Meg cũng là một phụ nữ xinh đẹp, với làn da trắng mịn màng và mái tóc đen, dài. Và cũng như mẹ của họ, tâm trạng của cô cũng khó đoán đến chết người. “Mặc bộ pyjamas vào và lên giường ngủ đi. Mẹ sẽ vào hôn chúc ngủ ngon trong vòng một phút nữa.”

“Vâng,” Travis vừa nói vừa ngáp. “Chúc ngủ ngon, cậu Mick.”

“Chúc ngủ ngon, anh bạn.” Có cái gì đó thúc giục anh phải quay lại và đúng như vậy, anh bước lại một bước. Khác với những gì anh biết, không khí lạnh buổi tối tràn ngập.

Meg trông cho đến khi con trai ra khỏi phòng, rồi giơ tay và mở nắm tay ra. “Chị tìm thấy nhẫn cưới của mẹ.”

“Meg.”

“Mẹ đã tháo nó ra và để nó trong tủ ở cạnh giường trước khi tới quán bar tối hôm đó. Mẹ chẳng bao giờ tháo nó ra cả.”

“Em đã nghĩ chị không còn lục lọi đồ của mẹ nữa chứ?”

“Chị đâu có lục.” Cô nắm tay lại với cái nhẫn bên trong và cắn ngón tay cái. “Nó được gói ghém lẫn với đống nữ trang của bà Loraine. Chị thấy nó khi đang tìm cái vòng có hình cỏ bốn lá của bà. Cái vòng lúc nào bà cũng đeo vì nó đem lại cho bà may mắn. Chị muốn ngày mai đeo nó đi làm.”

Chúa ơi, anh ghét những lúc chị anh trở nên như thế này. Anh nhỏ hơn Meg năm tuổi, nhưng lúc nào anh cũng cảm giác như mình là anh trai vậy.

Đôi mắt to xanh của cô nhìn vào anh và tay cô buông xuống. “Có phải lúc đó cha định bỏ chúng ta rồi không?”

Chết tiệt. Mick làm sao biết được. Chẳng có ai biết, trừ Loch, và ông thì chết lâu rồi. Chết và đi vào dĩ vãng. Sao Meg không để quá khứ được yên chứ?

Có thể chị anh chỉ muốn quay lại hồi mười tuổi vài tháng trước cái đêm mẹ họ lắp đầy đạn vào một khẩu súng lục ba mươi tám li và nã hết năm ổ đạn vào cha Mick và một người bồi bàn trẻ có tên Alice Jones. Meg còn nhớ rất nhiều thứ nữa về cái đêm tồi tệ đó hai mươi chín năm về trước khi mẹ bọn họ đã không chỉ giết Loch và người tình mới nhất của ông. Cả cái đêm mẹ họ đã nưa nòng súng vào miệng, bóp cò và không chỉ tự giết chết mình, mà còn làm tan nát cuộc sống của hai đứa trẻ. Meg chưa bao giờ vượt qua được nỗi đau đó.

“Em không biết, Meggie. Bà nội không nghĩ vậy đâu.” Nhưng điều đó cũng chẳng nói lên cái gì. Loraine cũng đã rất nhiều lần phải giả câm giả điếc trước những vụ ngoại tình và những điều chướng mắt của chính chồng và con trai bà, và sau đó là những gì Mick đã làm. Bà sống cả cuộc đời trong sự tự lừa dối. Cứ giả vờ rằng mọi thứ vẫn rất tuyệt vời lại dễ dàng hơn cho bà. Nhất là khi sự thật không phải như vậy.

“Nhưng khi đó bà đâu còn sống với chúng ta. Bà làm sao biết được. Em cũng không biết. Em còn quá nhỏ, làm sao nhớ được gì.”

“Em nhớ hết đấy.” Anh đưa tay lên vuốt mặt. Trước kia họ cũng đã nói chuyện này rồi và nó sẽ chẳng dẫn đến kết quả gì cả. “Bây giờ thì nó có ảnh hưởng gì chứ?”

“Có phải bố đã không còn yêu chúng ta nữa không, Mick?” Anh buông thõng tay xuống và thấy đầu mình bắt đầu căng ra. Dừng lại đi.

Nước mắt lăn trên má cô. “Nếu ông vẫn còn yêu chúng ta, sao mẹ lại bắn bố? Trước đó ông ấy cũng từng ngoại tình rồi mà. Mọi người trong thị trấn đều nói, ông ấy có cả đống người tình.”

Anh bước tới bên người chị và đặt tay lên vai cô, trên cái áo choàng lông màu hồng. “Hãy quên nó đi.”

“Chị đã cố. Chị đã cố để giống em, có lúc chị cố được. Nhưng... sao người ta không chôn cái nhẫn luôn cùng bà ấy?”

Câu hỏi lớn hơn là, sao bà ấy lại có khẩu súng lục ba mươi tám li? Bà chủ đích giết ai đó hay chỉ định dọa Loch và cô nhân tình trẻ của ông? Ai mà biết được. Nghĩ mãi về nó cũng chẳng có tác dụng gì, mà chỉ làm người ta thêm điên tiết. “Bây giờ điều đó không quan trọng nữa. Chúng ta đâu có sống trong quá khứ, Meg.”

Cô hít sâu một cái. “Em nói đúng. Chị sẽ cất cái nhẫn và quên điều đó đi.” Cô lắc đầu. “Chỉ là thỉnh thoảng chị không thể không nghĩ đến nó.”

Anh kéo cô vào ngực và ôm thật chặt. “Em biết rồi.”

“Chị sợ lắm.”

Anh cũng sợ chứ. Sợ rằng chị anh cũng sẽ trượt xuống cái dốc mà mẹ anh đã từng rơi vào, và sẽ không bao giờ thoát ra được. Mick đã luôn tự hỏi có bao giờ mẹ nghĩ chút nào cho anh và Meg. Nếu bà nghĩ được đến những mất mát kinh khủng mà bà để lại trên sàn nhà tắm khi bà lắp đạn cho đầy khẩu súng tối hôm đó, liệu bà ấy có may may chút nào nghĩ rằng bà chuẩn bị đẩy các con bà vào cảnh mồ côi, hoặc để chúng phải sống trong sự kinh hãi suốt đời không? Khi bà lái xe tới quán bar Hennessy’s, liệu bà có nghĩ về lũ trẻ và vẫn không một chút quan tâm? “Chị đã uống thuốc chưa?”

“Nó làm chị thấy mệt mỏi.”

“Chị phải uống chứ.” Anh đẩy Meg ra và nhìn vào mặt cô. “Travis trông cậy vào chị đấy. Em cũng phải dựa vào chị.”

Cô thở dài. “Em đâu có cần, và có khi Travis không có chị còn tốt hơn ấy.”

“Meg.” Anh nhìn sâu vào mắt cô. “Trừ tất cả mọi người, chị biết không phải như vậy mà.”

“Chị biết rồi.” Cô gạt mớ tóc trước mặt ra đằng sau. “Chị chỉ muốn nói là nuôi một thằng nhóc thật vất vả.”

Anh vô cùng hy vọng là chị nghĩ được như vậy. “Đó là lý do tại sao chị có em.” Anh mỉm cười, mặc dù bước vào cái nhà này, anh thấy mình già đi chục tuổi. “Em không đi đâu cả. Cho dù chị có làm món thịt cuốn dở tệ nhất thế giới này.”

Cô cười. Và thế là tâm trạng lại thay đổi. Như có ai đó thò tay vào đầu cô và gạt cái công tắc. “Chị thích món thịt cuốn chị làm.”

“Em biết rồi.” Anh bỏ tay ra và móc túi quần lấy cái chìa khóa. “Nhưng chị toàn thích các món ăn của các bà già.” Meg nấu ăn như kiểu của bà nội ấy. Như thể cô đang nấu món thịt hầm cho một trại dưỡng lão vậy.

“Em thật quỷ quyệt, làm nhiễm thói xấu sang Travis rồi.” Cô cười lớn và khoanh tay trước ngực. “Nhưng em luôn làm chị cảm thấy dễ chịu hơn.”

“Chúc ngủ ngon.” Anh nói và đi ra cửa. Không khí buổi tối lạnh lẽo phả vào mặt và cổ khi anh bước ra xe. Anh hít một hơi thật sâu và thở ra. Anh luôn luôn làm Meg cảm thấy dễ chịu hơn. Lúc nào cũng vậy. Và sau đấy anh luôn cảm thấy tệ hại. Chị anh bị suy sụp. Nhưng khi hết rồi, chị anh bình thường trở lại ngay chẳng thèm mảy may chú ý đến những mảnh vỡ để lại bởi tâm trạng thất thường khó đoán của mình gây ra.

Đã đi xa mười hai năm, dường như anh đã quên hết những tâm trạng đó như thế nào. Thỉnh thoảng anh chỉ ước mình vẫn đang đi xa chưa về.
Bình Luận (0)
Comment