P/s: Để viết được cảnh H mình đã phải đầu tư rất nhiều thời gian
để đọc H và tự đầu độc tâm hồn trong sáng của mình đấy:'( Con bé 13
tuổi này nó đen tối mất rồi....Lúc đầu mình không tính viết H đâu,nhưng
mấy đứa bạn nó nói,nếu viết truyện thì phải viết được H,nên mình mới bất chấp để viết đó:''( Huhu.Mọi người nhận xét nha:))
* * *
Hôn được một lúc,Vũ Phong và nàng cả hai đều đỏ mặt,cười nhẹ nhàng nhìn
nhau,hơi thở chầm chậm tạo nên một khung cảnh im lặng đến nghẹt
thở.Không khí bên ngoài lúc này vẫn lạnh lẽo lạ thường,nhưng bên trong
thì quá đỗi ấm áp,mê hoặc lòng người bởi những cử chỉ thân mật và e thẹn của nàng nhìn y,trông như mị hoặc khiêu khích y cùng nhau hưởng khoái
lạc...Chỉ mới nghĩ đến đây thôi,Vũ Phong chợt không kìm nổi ham muốn sâu tựa đấy lòng,nhục dục đã làm lu mờ lý trí,y hôn nàng,cái lưỡi hồng hào
đầy ẩm ướt điêu luyện tách đôi môi anh đào của nàng ra,mút lưỡi cảm nhận vị ngọt,nàng không phản kháng gì,vì y đã muốn vậy rồi,được một lúc
,lưỡi y khẽ đưa đến vành tai nàng cắn nhẹ,y cười nhếch một chút,có vẻ
còn chưa thỏa mãn,làm nàng có cảm giác gì đó hơi run...Nàng như cảm tính được y đang điên cuồng như con sư tử đang đói,đẩy nhẹ y ra,nhăn mặt lắc đầu:
- Không được...,Vũ Phong.
- Tại sao?...Ta không thể kìm nén được....nàng...cho..ta...đi mà...
- Không phải,nhưng nếu như ông biết được chuyện này....
- Ta sẽ gánh hậu quả,chiều ta đi,Minh Nhi....
Giọng nói của y nghe ấm áp,rồi y nói là làm,thổi nhẹ một hơi nóng phả vào tai nàng,sóng lưng nàng đột nhiên lạnh buốt run bần bật,y muốn làm thế thật rồi...Nàng nhắm mắt lại,thực ra chuyện này không phải lần
đầu,nhưng...Nếu vậy thì...
Mặc cho nàng
không hồi đáp lời mời gọi tình của mình,y vẫn tiếp tục,bế nàng đặt xuống giường thật nhẹ để nàng không đau, rồi đưa bàn tay từ từ luồn qua lưng
nàng cởi dây áo ra,cùng lúc kết hợp mở luôn váy của nàng,áo váy đang mặc trên người nàng được bỏ đi,làm lộ ra thân thể xinh đẹp,với từng đường
cong hoàn hảo, trắng nõn vô khuyết.
Nguyệt Minh đỏ mặt,nàng nhìn y với ánh mắt xấu hổ,nhưng chợt đơ ra sửng sốt
khi thấy cảnh y cởi bỏ hết áo quần đang mặc,một thân hình quyến rũ lộ
ra,với một cơ thể có cơ bắp khỏe mạnh,nam tính.Nàng càng ngạc nhiên hơn
với phần dưới của y,tiểu đệ đệ của y giờ đây đã cương lên trông thật rõ.
( tiểu đệ đệ: cái đó của nam nhân:v)
Biết mình không thoát nổi,nàng ngồi im chờ y.Một lát,y đến gần nàng,y đẩy
nhẹ nàng nằm xuống rồi nằm đè lên người nàng,đôi môi khêu gợi để trên
cánh môi mềm mại,tay phải của y vuốt ve chỗ kín nàng. Sau đó y chậm rãi xoay tròn tiến vô lối vào, ngón giữa ướt đẫm cong nhẹ lên, chạm trúng
mục tiêu.
Y cẩn thận, như bóc trái vải,
khều nhẹ, làm nàng thấy nóng lên trong người,y không để tâm lắm đến ánh
nhìn của nàng,ngón tay chọc chọc vào trong,nàng bỗng kêu lên một tiếng:
“Uhm… A…”
Tiếng kêu rên dâm đãng của nàng làm y càng thêm thích thú,dừng lại ngước lên hỏi:
- Nàng thích không?
-Thích…
Nàng đỏ mặt,thực muốn nói dối nhưng không thể nào mà nói sai điều cơ thể của nàng đang muốn.
- Ta muốn nữa...
Nàng nói với y,như năn nỉ y nhanh chóng đi vào lấp đầy mênh mông dục vọng của chính mình.
- Chớ vội a ~...
Vũ Phong cắn nhẹ đầu v* nàng, lưỡi đánh quanh bầu vú, sau đó lại ngậm nó
dùng sức mút liếm, khiến nàng liên tục kêu rên. Tiếng kêu của nữ nhân
làm cho hắn điên cuồng hơn ra sức liếm,nàng cũng hứng thú tràn ra dâm
dịch trong suốt ấm áp.
Xong rồi, y lại ôm lấy nàng,lấy vật thô to sung huyết dâng trào, khéo léo đưa đẩy, phe
phẩy trước mặt nàng, nàng nhìn y,hiểu ý, không chút nghĩ ngợi liền há
mồm ngậm,mút mút thật nhẹ rồi di chuyển vào ra trong miệng, làm nó đứng lên.
Miệng nàng mang lại cảm giác tê dại, mãnh liệt kích thích hơn cho y, thân thể không tự chủ được run rẩy:
- Miệng nàng làm ta...thật sướng...
Nói đoạn,y nhanh chóng ôm lấy nàng, mở ra hai chân nàng ra, nam căn đứng
thẳng nhắm ngay huyệt khẩu ướt đẫm dưới thân thể trần trụi,mềm mại hung hăng ép xuống, làm cho vật thật lớn, dâng trào đâm sâu vào trong tử
cung.
“A… Ưm…”
* * *
Trong khi hai người đang có những phút giây ân ái thật ngọt ngào,thì lúc đó
tại cổng của vương quốc,đang có tiếng gọi của một nam nhân khí phách
ngút trời,chính là Nhược Thiên,hắn đang muốn tìm nàng để nói chuyện,muốn làm cho nàng phải quay về với hắn,hắn nhìn qua chỗ lính canh:
- Cho ta vào gặp công chúa.
- Ngươi là ai?
- Cứ dẫn ta đi gặp,còn lại không cần ngươi biết _ Giọng Thiên có vẻ rất hung tợn quát và ra lệnh.
- Được,theo tôi.
* * *
Vừa đi đến gần dãy phòng của nàng,hắn đã nghe thấy những tiếng động nhỏ
phát ra,đang thắc mắc không biết nó là gì,tò mò quá,hắn bước nhanh đến
phòng nàng,bước chân đi từ từ nhẹ mở cánh cửa,miệng hắn hơi cười vì sắp
được gặp nàng,mà không hay đến cảnh trước mắt sắp thấy.
Cánh cửa vừa mờ,Thiên giật mình,hắn trợn mắt nhìn cảnh một nam một nữ đang
ân ái trên chiếc giường của nàng,đó chính là nàng,và...một nam nhân
khác.Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
- Nguyệt...Minh....nàng....
Nghe thấy tiếng hắn,nàng như sực tỉnh vùng dậy,nhìn hắn với thái độ ngạc nhiên,lắp bắp:
- Thiên...
- Nàng...nàng...
Hắn như không tin nổi,người mà hắn yêu đến say đắm,như muốn chết đi sống
lại chỉ để được thấy nàng,bên nàng,lại...đi...làm...chuyện...như..vậy
với một nam nhân khác sao? Hắn dở khóc dở cười,nhếch mép nói khinh bỉ:
- Không ngờ cô không nhận lời cầu hôn của ta là vì cái này....
- Không phải... _ Nàng lắc đầu,biện minh...
Nhưng..dù sao nàng cũng sai rồi,liệu hắn có nghe giải thích?
- Đủ rồi,loại người tầm thường như công chúa cô thì chỉ là loại biết lên
giường với nam nhân khác thôi.Ta thật ngu ngốc khi đi yêu cô.
- Ta... _ nàng xấu hổ...cúi gầm mặt...
Phải chi nàng không đồng ý...làm chuyện đó với y,như thế bây giờ đã không bị hắn xúc phạm như vậy,và bị hắn ghét,thực ra nàng còn yêu hắn nhiều
lắm...
Thấy nàng trong tình cảnh như
vậy,Vũ Phong mặc tấm ào choàng cho nàng,rồi lấy quần áo mặc,xong rồi thì đến bên hắn,cười nhạt mở miệng:
- Ngươi không có quyền mắng Minh Nhi của ta.
- Ngươi là ai chứ?
- Ta...mới chính là người mà nàng ấy thực sự yêu....Ngươi không phải!
- Ngươi nói gì? Ngươi dụ dỗ cô ta thì cô ta mới lên giường với ngươi,chẳng phải sao? Ngươi mới là kẻ đê tiện.
Hắn nhếch miệng,thở mạnh bực dọc,cùng lúc nhìn y với ánh mắt căm thù.
Y chỉ cười,không nói,rồi lấy lại tinh thần như cũ,mỉm nhẹ:
- Ngươi nghĩ ngươi yêu nàng ấy có thể được bên nàng?
- Có thể.
- Cách nào?_ Y đá lông nheo,như trêu hắn - Ta là thanh mai trúc mã của
Nguyệt Minh từ nhỏ,đơn nhiên ta có quyền bên nàng ấy,chính ngươi đang
cướp người yêu của ta..
- Ngươi....
Hắn nhíu mày,tại sao tên này lại ăn nói hỗn láo như vậy?
- Sao? Sợ ta à? - Y vuốt nhẹ tóc,nhìn hắn khiêu khích.
- Ngươi là tiểu nhân,dám so đo với quân tử.Đúng là khốn kiếp - Hắn đấm mạnh vào má y một cái thật đau,rồi nói cho y tỉnh ngộ.
Nhưng Thiên nào hay,hắn đã làm chuyện thừa.Bởi yêu nàng và bảo vệ nàng là
điều đúng nhất mà Vũ Phong làm từ trước đến nay.Sao có thể nói là tiểu
nhân với quân tử?
Ai mới là quân tử?
- Ngươi...có giỏi thì đâu với ta một trận,quyết thắng thua...- Y bật cười,rồi quay sang hắn.
- Được,đấu cách nào? - Hắn hỏi
- Ai dành được nàng ấy sẽ dành chiến thắng.!
- Được.Ta sẽ làm. Dù sao cũng là do ngươi mê hoặc nương tử của ta,ta không trách nàng ấy - Hắn gật đầu.
Nhưng..hắn còn là chồng nàng sao?